SÔNG CÁT- NGÀY BIỆT LẬP
Cơn mưa nhỏ có làm quên bão lũ
Luôn rập rình Sông Cát – họ đạo tôi,
Vài vạt nắng, chợt sáng rồi chợt tối
Tháp chuông gầy bên cội sứ trụi trơ.
Sông Cát ơi! Ngày người đón Cha về
Ngày được gọi tên không ngờ: biệt lập.
Má nhăn nheo như ruộng cày nước mắt,
Chín chín rồi, bà cố: “Thiệt sao con?”.
Bùn nhoe nhoét, cây rũ rượi lối mòn
Những lối mòn từ hai trăm năm trước.
Tà áo dài sánh vai nhau là lượt
Ta khoe mình, ta cùng bước sang trang.
Đâu vì nghèo mà thẹn nét vẻ vang
Lớp tiền nhân hàng hàng hai thế kỷ
Nuôi Đức tin cho cháu con bền bỉ
Hoa Thánh Thần, trái tu sĩ xưa nay.
Bao chuyến tàu lướt qua không ngoảnh lại
Bao lớp người bước xa ngái tha hương
Nay tòa giảng vang vọng Đức Yêu Thương
Thành hành trang trên đường ta đi tới.
Ngọc Thạnh, ngày 10/11/2017
Tác giả bài viết: Thiện Chân
Ý kiến bạn đọc