Theo dòng thời gian, tước Hồng Y được ban rộng rãi ban cho các Giám mục của các giáo phận khác, và các vị làm việc trong Giáo Triều Rôma. Tuy nhiên, sự kết nối với hàng giáo sĩ Rôma luôn được duy trì, bằng cách ban cho mỗi Hồng Y một nhà thờ tước hiệu, mà ngài có thể được nói là linh mục quản xứ danh dự hay phó tế danh dự.
Trong lịch sử, "địa điểm tập họp” đã được sử dụng cho nhiều mục đích. Một là cho các dự tòng và hối nhân, những người không được phép đi vào nhà thờ, và phải đi ra ngoài trước lời nguyện tín hữu. Trong trường hợp này, hiên nhà thờ thường có một bình phong hoặc một tường thấp, để tín hữu vẫn được nghe Phụng Vụ Lời Chúa và bài giảng.
Trong một số Giáo Hội Công Giáo Đông phương, các linh mục được yêu cầu để râu theo tập tục. Bộ Giáo Luật năm 1917 (136.1) đã yêu cầu các giáo sĩ có một kiểu tóc đơn giản (mà không cấm để râu), nhưng nhiều Giám mục qui định luật nghiêm ngặt hơn. Bộ Giáo luật năm 1983 chỉ đề cập đến y phục giáo sĩ và không nói gì về tóc hay râu.
Quả là đúng như thế, nhưng trong thực tế không thể đưa ra danh sách này, vì chúng ta đang ở trong lĩnh vực đặc ân được ban đặc biệt bởi các sắc lệnh của Tòa Thánh, và không được công bố. Phạm vi và trương độ của các đặc ân này cũng có thể thay đổi từ nơi này đến nơi khác.
Trong phần Lễ Quy, đặc biệt trong Mùa Chay và một số Lễ trọng, chúng con thấy các qui định nói rằng linh mục không được cử hành Thánh lễ cầu hồn, trừ Thánh lễ an táng. Liệu các chữ “không được cử hành Thánh lễ cầu hồn” hàm ý rằng trong các mùa ấy, các tín hữu không thể xin Lễ giỗ, hoặc Thánh lễ cầu hồn cho người thân của họ đã qua đời, trong các Thánh Lễ ngày thường của giáo xứ chăng? Nếu vậy, thưa cha, đâu là lý do?
Trước tiên, trong nghi lễ Latinh, việc dang tay và khép tay lại là một cử chỉ chỉ dành cho vị chủ tọa. Do đó, trong Thánh lễ, phó tế không hề dang tay hoặc khép tay lại - không dang tay trước khi đọc Tin Mừng, không dang tay khi nói lời chúc bình an, và khi giải tán cuối lễ. Phó tế có thể dùng cử chỉ này, khi thầy chủ tọa buổi cử hành, nếu vắng linh mục.
"Trước khi cha trả lời lần vừa qua, con đã nghĩ rằng con đã nhận thức một cách chính xác một sự song song giữa câu "Đây là Mầu nhiệm Đức tin" và câu "Đó là Lời Chúa," cả hai đều là câu xướng của thừa tác viên, không có cú pháp, nói lên một phương thức hiện diện của Chúa trong Thánh Lễ vừa được thực hiện, và qua đó cung cấp cho cộng đoàn một cơ hội để tung hô Chúa Giêsu. Thưa cha, cả hai thời điểm này có được nghĩ như là song song với nhau không?"
Thưa cha, con muốn tìm xem trong việc cử hành Thánh lễ, nhất là trong mùa Vọng, liệu việc rung chuông có bị cấm khi truyền phép, như được làm trong suốt mùa Thường Niên không. Con nhận thấy rằng trong mùa Vọng, chuông không được sử dụng. Nhưng đồng thời, các thanh gổ tròn dài được đánh vào nhau để thay thế tiếng chuông khi truyền phép. Liệu sự thay thế này là được phép không?
Để cộng đoàn có một buổi cử hành phụng vụ sốt sắng nhất, người ta đã đưa ra một số tiêu chuẩn như: linh thánh, đúng, đẹp, tác động mạnh vào gíác quan....Đáp ứng những tiêu chuẩn đó, chắc chắn QCSL có một chức năng rất lớn và cần phải được tham khảo cũng như tuân giữ khi cử hành Thánh lễ bởi vì QCSL không những là văn bản hướng dẫn chính thức của Hội Thánh với những luật lệ mà còn là tài liệu giúp chúng ta - cả thừa tác viên phụng vụ lẫn toàn thể cộng đoàn tham dự - hiểu rõ Thánh lễ và mô tả cho chúng ta biết phải cử hành Thánh lễ như thế nào...
Dường như không có luật đặc biệt nào cấm đoán việc này. Thừa tác viên ban phép rửa tội là một vai trò chốc lát, trong khi vai trò làm bõ đỡ đầu là lâu dài, là thực sự suốt đời.
Tôi cần cha giúp làm sáng tỏ về Kinh Chiều trong cộng đoàn. Khi lễ Thánh Têrêsa thành Avila hay Thánh Gioan Thánh Giá rơi vào ngày thứ Hai, thì trong Kinh chiều Chúa Nhật, liệu chúng tôi đọc kinh chiều 2 của ngày Chúa Nhật hay đọc Kinh Chiều 1 của lễ thánh Dòng chúng tôi? Cộng đoàn chúng tôi lấy bổn mạng là thánh Giuse. Vấn đề như thế cũng xảy ra cho ngày lễ của Ngài.
Chỉ những thánh Bổn mạng đã được thiết đặt hợp lệ hoặc đã được chấp nhận từ lâu đời do một truyền thống rất xa xưa mới được mừng kính trong phụng vụ. Còn những thánh Bổn mạng theo nghĩa rộng, và chỉ tự phát do lòng đạo đức của dân chúng thì không được phép mừng kính trong phụng vụ.
Sách Tin Mừng là một trường hợp, mà trong đó tôi tin rằng các qui tắc hiện hành áp dụng cho vấn đề của chúng ta. “Qui chế Tổng Quát của Sách Lễ Rôma”, số 120D, xác định rằng chỉ có sách Tin Mừng, chứ không phải sách bài đọc, có thể được rước đi trong cuộc rước đầu lễ, đặt trên bàn thờ. Sự phân biệt này chắc chắn có nhắm tới máy tính bảng đa dụng, do đó tôi nghĩ chúng ta có thể nói rằng các qui tắc ấy đã loại trừ việc rước máy tính bảng, đặt nó trên bàn thờ, và xông hương cho nó.
Năm nào, chúng ta cũng cử hành thánh lễ ngày 02-11 cầu cho người quá cố. Riêng năm nay có một nét đặc biệt là cử hành kỷ niệm 50 năm Tòa Thánh chấp thuận cho người Công giáo Việt Nam áp dụng nghi thức cổ truyền của dân tộc để diễn tả lòng hiếu kính đối với người đã khuất.
Năm nay, Lễ Các Thánh rơi vào ngày thứ Bảy và Lễ Các Đẳng rơi vào ngày Chúa Nhật. Thưa cha, như vậy liệu thánh lễ của giáo xứ chiều thứ bảy như thường lệ là lễ trọng mừng Các Thánh hay lễ cầu cho Các Tín Hữu đã ly trần?