Tối 24 tháng 3, 2015 vừa qua, tại Núi Cấm, Tam Phú, Tam Kỳ, Quảng Nam rực rỡ khánh thành tượng đài Mẹ Thứ, Mẹ Việt Nam anh hùng, một trong những khu tượng đài to lớn, kỳ vĩ, đánh dấu 40 năm chiến tranh Việt Nam kết thúc.
Tối 27 tháng 3, 2015, chương trình Giai Điệu Tự Hào của VTV lấy chủ đề theo tên một sáng tác của nhạc sĩ Văn thành Nho: Đất Nước Lời Ru với phần mở đầu bằng tác phẩm Mẹ Ru Con của nhạc sĩ Nguyễn văn Tý nhằm tôn vinh hình tượng Người Mẹ Việt Nam đối với tổ quốc này, một tác phẩm mượt mà, trầm lắng làm xao xuyến lòng người.
Tối 28 tháng 3 năm 2015, thành phố Đà Nẵng sôi động của miền Trung tưng bừng với 2000 quả pháo bông chào mừng 40 năm Đà Nẵng im tiếng súng…
Và cũng sắp đến đây nhiều thành phố, nhiều tổ chức mừng kỷ niệm ngày này, nhớ đến ngày này như nhớ đến vận nước nổi trôi…
Cạnh bên thế giới muôn màu đó, có một không gian khác, nơi đây: Không giai điệu tự hào, không mượt mà thần thánh, không rộn ràng lộng lẫy đậm chất khoa trương… Không gian dành cho 40 năm linh mục, một không gian vừa đặc biệt vừa đơn giản. Đặc biệt vì nó gắn liền với lịch sử quê hương (mùa xuân 1975); đơn giản vì chỉ nghe thấy mỗi bài ca cảm tạ, mỗi khúc hát tạ ơn.
Thánh lễ đồng tế sáng nay là gì nếu không là hợp tiếng Tạ ơn vì tạ ơn là cách biểu lộ tình yêu rõ nhất ,đúng như ai đó đã nói: Cảm ơn nhiều vì yêu nhiều và vì yêu nhiều nên cảm ơn nhiều. Dặm trường 40 năm linh mục chỉ có thế.
Mà không cảm ơn sao được mình mang ơn nhiều quá.
Nhớ tối thứ ba 1-4 của tuần bát nhật phục sinh năm 1975,trong không khí hoảng loạn của chiến tranh, nơi nguyện đường tòa giám mục Nha trang, đèn dầu thay cho đèn điện, không người thân, không tiệc tùng, chàng thanh niên 26 tuổi (1949-1975) bồng bềnh, mộng mơ, siêu thực như trung niên Bùi Giáng
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng với lời hẹn hoa (Mắt buồn- Bùi Giáng)
Chàng bước lên , quỳ gối để Đức Giám Mục đặt hai tay trên đầu, nhận phẩm phục và ngửa tay chịu xức dầu thánh hiến…trở nên linh mục mà chẳng cần nghe tiếng vỗ tay chúc mừng… Để làm gì ư ? Sẽ không còn như thi sĩ nữa,nếu Bùi Giáng:
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con
Trịnh công Sơn viết tiếp: Con mắt còn lại…, nhìn tôi thở dài...
Làm linh mục để giống Đức Kitô hơn, để đôi mắt mình giống đôi mắt Chúa hơn, đôi mắt nhìn tận ngọn nguồn thân phận nhân gian để yêu thương, tha thứ, không còn con mắt nào chừa lại để khóc thân phận mình nhưng là trao ban , là cho đi không tính toán…
Làm linh mục để giống Chúa mỗi ngày, để những ai đến với mình sẽ được an ủi sẻ chia, để những ai đến với mình sẽ không còn gánh nặng và mệt nhọc…và từ đầu, Cha đã không ngừng thốt lên đầy tin tưởng và phó thác :” Nhờ ơn Chúa giúp, con muốn”, con muốn làm linh mục như thế.
Làm linh mục, cha can trường lội ngược dòng đời theo đúng nghĩa đen của thời khắc lịch sử này, trong lúc từng đoàn người xuôi về miền nam, chàng thanh niên trẻ trung này mạnh mẻ đi về phía bắc để chấp nhận thử thách đầu đời làm thầy dạy đức tin…
40 năm linh mục là 40 ngày, có lúc Cha mệt nhoài dưới gốc cây kim tước, trốn đi lưỡi gươm của kẻ thù như Êlia trên đường lên núi Horeb, Ôi đường xa quá ôi, Chúa ơi con hết hơi rồi.
40 năm linh mục là 40 ngày chờ bão giông hồng thủy cuộc đời qua đi.
40 năm linh mục là 40 đêm ngày Đức Ki tô chịu cám dỗ, Chúa còn như vậy huống hồ chi tôi.
40 năm linh mục là 40 ngày giao động sau biến cố phục sinh để cuối cùng ngẩn ngơ nhìn Chúa mất dạng như người Galilê thuở nào!
Và như một phép lạ, 40 năm , bao lần Cha nghe Chúa nói với mình , che chở mình. khích lệ mình để có thể tồn tại đến hôm nay…quá đủ để thốt lên ngàn lời cảm tạ, tri ân…
Nếu linh mục Hạt Trưởng Quảng Ngãi nói không sai: “Linh mục một cuộc đời mắc nợ” thì Cha, linh mục Hạt Trưởng Tuy Hòa nói quá đúng: “Linh mục một cuộc đời Tạ Ơn không thôi!.”
Chúng con không là những nhà thần số học để hiểu hết ý nghĩa con số 40 nhưng chúng con thấy mình vững tin khi nhìn Cha thành tín trong thiên chức linh mục của mình sau 40 năm, đặc biệt trong thánh lễ mỗi ngày, cứ thấy Cha tráng chén là biết cha trân trọng Mình Thánh Chúa dường nào. Trong tông thư năm Thánh Thể, Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phao lô 2 viết : “Hãy cố gắng cử hành thánh lễ hằng ngày với niềm vui và lòng sốt sắng như thánh lễ đầu đời linh mục của các con” Giáo dân Tuy hòa cảm nhận được niềm vui và lòng sốt sắng đó.
Trong tuần thánh, tuần của đau thương, tuần lễ chứng kiến sự bạt bẽo của con người với Con Thiên Chúa, không biết chúng con có nên vui không ? có được vổ tay để bù cho niềm vui bị nghẹn lại 40 năm về trước không ? Hỏi là trả lời và chúng con tin rằng Đức Ki tô trên thập giá cũng vui vì Chúa vừa nhìn thấy Cha rơi những giọt nước mắt ngọt ngào khi Cha chợt nhận ra mình là người yêu của Chúa.
Trần Tuy Hòa
Nhân kỷ niệm 40 năm linh mục Cha Phê rô Đặng Son
1/4/1975 - 1/4/2015
Ý kiến bạn đọc