Xuân Hy Vọng (Hoa Biển 23)

Xuân Hy Vọng (Hoa Biển 23)
DÒNG THỜI GIAN; LỜI CẦU NGUYỆN CỦA ĐÔNG; XUÂN ẤM; NHÌN LẠI MÌNH; MÓN QUÀ CỦA CHÚA; SAI LẦM; TRI ÂN; CON VỀ ĐÂY!; XIN LỖI NGÀI; NHÌN LẠI; ĐỔI THAY; LẮNG NGHE ĐỂ HIỂU, NHÌN LẠI ĐỂ THƯƠNG; KỶ NIỆM THĂM MẸ MĂNG ĐEN; TỰ HÀO LÀ NGƯỜI CÔNG GIÁO; Ổ BÁNH MÌ; MÌNH LÀM LẠI NHÉ!;
XUÂN HY VỌNG
 
 
DÒNG THỜI GIAN
* Maria Lê Minh Thư (Gx.Trường Cửu)
  
Thời gian trôi đi nhanh thật, thấm thoát mà một năm nữa đã dần trôi qua. Một năm với biết bao nhiêu vui buồn, một năm với bao nhiêu xô bồ của cuộc sống. Nó ngồi đây, nhìn lại mình về những việc đã làm trong thời gian qua. Nó chẳng làm được gì cả ngoài việc thu lượm thêm một mớ kiến thức trong một biển trời bao la. Nó chưa bao giờ làm được gì để phụ giúp cho ba mẹ. Nó thật vô dụng và thật đáng xấu hổ! Xuân năm nay, chắc sẽ là mùa xuân buồn nhất.
Xuân về rồi, trải ra trên quê hương nó biết bao màu sắc tươi đẹp. Mọi cảnh vật như bừng tỉnh sau một giấc ngủ đông dài. Cái không khí Tết như đã đến thật gần, mọi người đều tất bật làm việc nhưng ai nấy cũng đều thấy vui. Tất cả đều chung tay góp sức để tạo nên một mùa xuân thật tươi đẹp.
Xuân đã gõ cửa, nhưng sao riêng nó cảm thấy không vui. Xuân thì ai cũng thích, thích cái không khí tấp nập hối hả khi xuân về, thích cái cảnh mọi người trong gia đình đầm ấm bên nhau, thích được người lớn lì xì… Nhưng xuân năm nay nó không còn cảm giác ấy nữa, thay vào đó là một nỗi băn khoăn, thao thức và thất vọng. Nó đã lớn nhưng chưa bao giờ nó phụ giúp được gì lớn lao cho ba mẹ. Ngoài những giờ làm việc vất vả, ba mẹ nó còn phải làm thêm để đủ tiền nuôi chị em nó ăn học. Nhớ những đêm mưa to gió lớn, ba nó đi làm về với bộ đồ ướt sũng, đôi môi tái xanh, chân tay run rẩy. Còn mẹ, mỗi lần cơn đau gai cột sống tái phát thì mẹ tỏ ra đau đớn, khuôn mặt ngày càng hốc hác. Ba mẹ đã chịu khổ quá nhiều vì tụi nó. Vùi giấu dưới những niềm vui trong cuộc sống là nỗi lo toan cho cuộc sống và việc học hành của chị em nó. Ấy vậy mà, chưa bao giờ nó lưu tâm để suy nghĩ tới những việc đó, nó chưa bao giờ nghĩ mình phải làm gì để xứng đáng với những điều tốt đẹp mà ba mẹ dành cho mình. Thay vào những giờ học, nó chỉ biết ăn chơi, chỉ biết dành hết thời gian vào những cuộc chơi vô bổ. Nó chẳng bao giờ nghĩ: ''À! Mình đã làm gì để đáp lại tình thương của ba mẹ? Thực sự là chưa bao giờ!''. Bây giờ nó phải làm sao đây? Chúa ơi, hãy giúp con chọn đúng con đường con phải đi.
Bầu trời vẫn cao xanh vời vợi, Chúa xuân đã về. Hãy tin tưởng vào Chúa, nó tự nhủ lòng mình như vậy. Dường như mùa xuân không dành cho tất cả mọi người, chỉ những ai đang chờ đợi thì xuân mới ở trong người ấy. Nó cũng vậy, đang chờ đợi mùa xuân sẽ thật sự ghé thăm lòng nó. Nó tự nhủ phải làm nên một mùa xuân thật ý nghĩa bằng cách chọn một con đường thật đúng cho bản thân. Nó tin Chúa sẽ giúp và che chở nó trong con đường tương lai. Lạy Chúa, con tin!
 
 
LỜI CẦU NGUYỆN CỦA ĐÔNG
* Maria Ngô Thùy Duyên (Gx.Ngọc Thạnh)
 
Tiết trời đã sang đông… Những cơn mưa cuối thu vương nhẹ trên vai, hơi thở lạnh hơn và con tim đơn lẻ hơn bao giờ hết. Từng dòng kỷ niệm ùa về như một cơn gió thoảng nhẹ qua tóc ai, đến chẳng nói mà đi cũng vội vã… Nó nhớ bà!
- Con học bài xong chưa?
- Con học hoài mà không nhét được chữ nào vào đầu hết nội ơi! Con mệt mỏi quá…- Mắt nó đỏ hoe và chạy đến ôm chầm lấy bà.
Khoảng thời gian này của 4 năm về trước, gia đình nó vướng trong mớ hỗn độn tình cảm. Đối với nó hai từ “gia đình” nghe sao đắt quá, đến nổi nó chẳng dám mộng tưởng gì cao sang, bởi lẽ sự thật đã vậy rồi có muốn cũng không gì thay đổi được. Đau lắm chứ, khi “gia đình” có mà như không.
- Thôi con ăn tí cơm rồi chuẩn bị đi học.- Giọng bà nhẹ nhàng và ấm lòng biết bao.
-Dạ, nội!
Ăn cơm cũng chẳng nếm được vị gì cả, đến nỗi mọi người ngồi trước bàn cơm mà cứ gật đầu khi được hỏi, không trả lời tiếng nào. Nó như một đứa mất hồn, thơ thẩn rồi lại thẩn thơ cả ngày dài.
Có hôm được nghỉ sớm, nó về nhà và lén nghe bà đọc kinh. Thật ra đây là việc bình thường thôi vì bà vẫn làm như vậy hằng ngày mà. Nhưng đặc biệt hơn, nó vô tình nghe lời bà cầu nguyện, một lời cầu yêu thương dành cho đứa cháu nhỏ của bà: “Lạy Mẹ Maria mến yêu, xin cho cháu của con đừng buồn nữa. Nó còn quá nhỏ với Thánh Giá mà Chúa gởi đến. Nó chưa đủ sức để gồng gánh hết Mẹ ạ! Con biết, con biết nếu nó vượt qua thì chắc chắn nó sẽ trưởng thành hơn, nhưng Mẹ biết không, nó sẽ trở nên lạnh lùng và thờ ơ với tất cả, Mẹ ạ. Điều ấy con không muốn xảy đến chút nào đâu! Con nài van Mẹ hãy giữ cho tâm hồn của nó được an bình trong Chúa, con tim nó luôn được sưởi ấm bởi tình Ngài… Nhưng một vâng theo ý Chúa xin đừng theo ý con!”.
Đứng nép ngoài cửa lén đưa ánh mắt nhìn bà, mắt nó chợt cay sè. Nó thấy thương bà vô cùng. Nó lập đi lập lại lời cầu nguyện của Bà dành cho nó. Lòng nó thấy có chút lửa hy vọng cháy lên, sau cơn mưa trời sẽ tạnh. Hôm nay gia đình thế này, hay đó là thử thách Chúa gởi tới để kiểm tra lòng tin của nó. Nếu nó bền đỗ  trong tin yêu và phó thác, Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.
Giờ Bà đã đi xa… Nó không còn thấy dáng Bà cầu nguyện nữa, nhưng trái tim nó đã đủ lớn, đủ nghị lực vượt qua những thử thách trong cuộc đời.
 
 
XUÂN ẤM
* Maria Đoàn Thị Ái Thoa (Gx.Cây Rỏi)
 
Chim hót vang… Nắng sưởi ấm… Sương tan dần…
Đó là những buổi sáng ở quê tôi. Nhưng hôm nay thì khác hẳn, chỉ qua ngày hôm nay nữa thôi là mọi người được đón một cái Tết vui vẻ bên gia đình, được nhận hồng ân của Thiên Chúa nhiều hơn. Mới sáng sớm nhà tôi đã tất bật, bận rộn. Bố và anh lo dọn dẹp nhà cửa. Tôi và mẹ đi chợ Tết. Đúng là chợ Tết nên đông vui, nhộn nhịp hẳn, ai ai cũng hớn hở vui cười. Nhưng dường như đâu đây vẫn có một hình bóng quen thuộc hiện ra trước mắt: Quần áo rách tả tơi, chân tay thì bầm tím. Chẳng ai khác, đó chính là thằng Khánh. Lúc trước, nhà nó giàu lắm, nhìn mặt nó cứ hách dịch sao ấy. Giờ thì nó trở thành kẻ mồ côi, không nhà, không cửa, nên mọi người có vẻ xa lánh nó. Nó đang đến gần tôi. “Ục…ục…”, tiếng kêu phát ra từ bụng ai vậy? Chẳng lẽ… Quay lại, tôi gọi nó:
- Khánh, Khánh ơi!
- Gì?- Nó trả lời nhưng có vẻ không muốn nhìn tôi.
- Mày…
“Ục…ục…”, tiếng reo từ trong bụng nó lại réo lên.
- Mày đói lắm hả?
- Tao… tao…
- Thôi đi với tao.
Tôi kéo nó đến tủ bánh mì.
- Cô ơi! Làm cho con hai ổ nhé!
- Ừ chờ cô tí… Đây bánh của con đây.
- Dạ, tiền đây. Cám ơn cô.
Quay lại chỗ Khánh, tôi đưa bánh mì cho nó. Nó có vẻ ngại, nhưng vì cái điệp khúc của bụng nó đang kêu rên nên nó không thể từ chối. Nó cầm ổ bánh mì nói:
- Cảm ơn mày! Mà mày không ghét tao sao?
- Ghét cái gì?
- Trước giờ tao gặp ai cũng khinh bỉ, kể cả mầy… Mà bây giờ mầy lại…
- Không sao đâu, tình bạn là gì mầy không hiểu hả? Với lại Thiên Chúa cũng từng dạy là phải yêu thương anh em như chính mình mà.
- Tao… tao cảm ơn mầy!
Nói rồi, nó vụt chạy, bỏ lại tôi đang đứng bỡ ngỡ ở phía sau.
- Nhàn ơi! Về thôi con.
- Dạ vâng.
Tôi cùng mẹ dắt tay nhau ra cổng chợ. Tôi cảm thấy mình còn may mắn hơn Khánh một tí, còn có gia đình, có cha, có mẹ và anh. Trong lòng tôi tự nhiên cảm thấy rộn ràng vui sướng. Bỗng một làn gió ấm áp nào đó thổi qua. Phải chăng đó là gió của mùa xuân, hay là gió của Thiên Chúa hài lòng về những việc tôi đã làm?
 
 
NHÌN LẠI MÌNH
* Phêrô Phạm Đình Phi Thái (Gx.Tân Quán)
 
Tiếng chim ríu rít ngoài ô cửa sổ, lác đác vài cô cậu bé đang vui đùa bên bờ sông, gần nơi nó đang sống… Phúc, một cậu học sinh lớp 12, đang cố gắng học từng ngày, chạy đua với thời gian đang vụt qua nó một cách vô nghĩa. Là học sinh của một lớp chọn, thay vì phân chia thời gian học và nghỉ ngơi một cách hợp lí để không thua kém bạn bè, nó lao đầu vào việc học hăng say. Nó học quên ăn quên ngủ, và hình ảnh của Chúa gần như phai mờ trong tâm trí nó lúc nào không hay.
Như thường lệ, nó thiếp đi vào cái vòng luẩn quẩn trong đầu khi tham dự thánh lễ.
- Phúc, dậy đi mầy, đã qua 2 bài đọc rồi kìa!
Dương gọi làm nó giật bắn cả người. Nó tỉnh hẳn một cách thất thần.
- Đó là lời Chúa…-  Lời cha sở xướng lên.
Cứ như thế, trong đầu nó chẳng đọng lại được tí gì khi tham dự thánh lễ. Nó lê thê bước về nhà…
- Á, va phải mình rồi!- Tiếng Ly, cô bạn hàng xóm.- Ủa Phúc, có tên trong danh sách đóng hoạt cảnh mà sao không ở lại nhà xứ để tập?
Nó chẳng kịp trả lời gì, Ly đã chạy vội đi mất.
Một cảm giác khác lạ ùa đến với nó. Tiếng Chúa đâu đây văng vẳng trong tâm trí nó. Nó đột nhiên nhớ đến cảm giác thân thương mà nó đã mất từ lâu đối với Người. Chẳng biết từ khi nào và đã được bao lâu, tiếng Chúa trong nó trở nên xa lạ. Ngước nhìn lên bầu trời, nó tưởng chừng như có cái gì sắp xảy ra trong nó. Cúi mặt xuống, nó thấy mình đứng trước cửa nhà thờ. Nhà nó cạnh nhà thờ mà bấy lâu nay nó quên đi mất. Nó đã mãi đâm đầu vào những tiến trình học và học. Trong lòng nó lúc này bộn bề những cảm xúc: ân hận, áy náy, day dứt, dằn xé trong nó. Đột nhiên nó bật khóc. Giọt nước mắt Chúa ban đã xua đi những căng thẳng, lo âu trong nó, cuốn tan đi những sai lầm ngờ nghệt mà nó đã làm trong thời gian qua, rửa sạch tâm hồn nó, ban cho nó một bầu trời mà nó cảm thấy an toàn, hạnh phúc và bình yên.
Nó về đến nhà lúc nào chẳng hay, như một con người mới. Từ đó, kinh tối sáng nó chẳng bỏ một bữa. Nó suy nghĩ về những gì Chúa đã dạy và cố gắng từng ngày thực hiện tốt hơn. Tiền mất rồi có thể kiếm lại. Kiến thức vơi đi rồi cũng sẽ đong đầy. Như một bát nước có thể đổ đi, tình yêu Thiên Chúa luôn dành cho những người biết giữ gìn và trân trọng, nó vẫn có thể tìm lại. Con cảm ơn Chúa vì con biết Người mãi ở cạnh bên con, cho dù con có sai trái lầm lỡ như thế nào thì Người sẽ luôn soi sáng, dẫn đường cho con bước đi . Cảm ơn vì muôn điều kì diệu Người đã dành cho con.
 
 
MÓN QUÀ CỦA CHÚA
* Anna Phạm Thị Triều Viễn (Gx.Tuy Hoà)
 
Có bao giờ bạn cảm thấy cuộc sống sao nhạt nhẽo và cô đơn quá không? Chắc hẳn, nếu bạn là con một trong gia đình, điều ấy tôi nghĩ đôi lúc nó cũng đã loé lên trong suy nghĩ của bạn.
Từ nhỏ tôi đã quen sống với sự cô đơn, trong khi những người bạn xung quanh tôi đều có anh hay chị để chia sẻ. Cũng chính lúc ấy, trái tim tôi luôn khát khao mình sẽ có một người anh, hoặc một người chị, người em để mỗi ngày có thể trò chuyện, vui đùa cùng nhau, dẫu biết rằng "ước mơ cũng chỉ mãi là mơ ước". Tôi lấy niềm vui quanh bạn bè, niềm vui trong cuộc sống để che lấp đi nỗi buồn "thầm kín" của mình về đêm. Có thể nói, khi hoàng hôn buông xuống, khi phố thị lên đèn, nỗi cô đơn buồn tủi lại tràn về trong tôi. Nó khiến tôi đôi khi cảm thấy sợ bóng đêm, sợ phải đối diện với những bức tường, để rồi những suy nghĩ vớ vẩn lại thường trực trong tôi. Tôi đã sống và dần quen với điều đó suốt mười mấy năm qua.
Nhưng Chúa Trời dường như đã hiểu được nỗi lòng của tôi, vì thế ước mơ mà bấy lâu nay tôi hằng khao khát đã trở thành hiện thực. Người anh mà bấy lâu nay tôi đang tìm, không ai khác lại là người anh mà tôi quen biết qua nhiều lần sinh hoạt thiếu nhi ở nhà thờ. Ấy vậy mà, vào ngày ấy, cái ngày mở ra cho tôi một cuộc sống mới, chính nó đã đánh thức suy nghĩ trong tôi. Từ tận đáy lòng, tôi đã nói lên hết tâm can của mình. Tôi nói một cách không ngần ngại, tôi không hiểu vì sao lại có đủ can đảm đến thế nữa. Trước giờ, tôi với anh cũng không thân với nhau, trong mắt tôi hình ảnh anh là người con trai lạnh lùng, kiêu ngạo. Tôi luôn nghĩ chắc anh là người khó gần và khó hoà đồng, thân thiện. Thế nhưng, qua nhiều lần tiếp xúc, chính con người giản dị, mộc mạc, đơn sơ đó đã cảm hoá và "đập tan" suy nghĩ xấu của tôi về anh. Bỗng chốc, tôi lại nhận ra giữa anh với tôi có một sợi dây nối kết nào đó mà Chúa đã định dành cho anh em tôi, sợi dây nối kết giữa hai người con một lại với nhau, để rồi xây dựng nên một tình cảm anh em bất chấp không gian, thời gian, vật chất... và nhiều thứ khác nữa.
Anh em tôi dù không phải là anh em ruột của nhau, nhưng tình cảm của chúng tôi còn hơn thế nữa. Anh giúp tôi một cách vô điều kiện mà không hề nghĩ tới việc "mình làm vậy sẽ được gì và nhận lại bao nhiêu". Anh luôn là người bạn tâm sự mỗi lúc tôi tuyệt vọng, gục ngã, là người cứu tôi từ hố sâu của thất vọng lên đỉnh cao của hy vọng. Trong tôi, dường như anh là một thiên thần mà Chúa ban đến cho tôi để xua tan sự cô đơn, buồn tủi của mình.
Tôi mong tình anh em này sẽ không bị lớp bụi thời gian làm lu mờ, không bị không gian chia cắt. Thế nhưng năm nay anh tôi đã học lớp 12, vậy là chỉ vỏn vẹn hơn một học kỳ nữa thì người anh ấy sẽ xa tôi để vào thành phố nhập học. Tôi luôn sợ tới ngày định mệnh ấy, nếu có thể tôi muốn thời gian hãy dừng lại nơi đây để tôi giữ mãi tình anh em này. Anh vẫn hằng nói với tôi rằng: "Nếu mai này anh đi xa, em hãy tìm một người anh trai khác để lấp đi nỗi cô đơn, lẻ loi". Nhưng dù anh có cách tôi nửa vòng trái đất đi chăng nữa, thì anh vẫn luôn là người anh trai của tôi, mãi mãi là như thế.
Tôi còn biết rằng anh đang nung nấu trong mình ước mơ trở thành "vị mục tử chăn dắt đoàn chiên Chúa". Nhiều lần tôi đã khóc thầm, vì sợ mình lại quay về “nỗi buồn thầm kín năm xưa". Nhưng thời gian đã làm tôi thay đổi suy nghĩ "ích kỷ" ấy. Bởi thế, nếu Chúa đã chọn anh tôi làm "người hành khất" đơn sơ của Chúa thì với tư cách là một Kitô hữu, tôi chấp nhận để anh tôi làm "vị mục tử của Chúa", ấy là tôi đang góp một chút nhỏ vào công việc truyền giáo của Hội Thánh. Cùng với đó là những lời nguyện xin thiết tha: "Lạy Chúa, chính Ngài là người nối kết hai anh em con lại với nhau, là người đã gửi anh đến bên con… Lạy Ngài, xin gìn giữ anh con trong bình an của Chúa quan phòng... Amen!".
Tình anh em chúng tôi bắt đầu từ đó và mãi mãi sẽ không có điểm dừng...
 
 
SAI LẦM
* Catarina Cao Thị Tường Vi (Gx.Mằng Lăng)
 
“Xoảng…”, tiếng bể vỡ của cái gì đó vang lên cùng một giọng nói sợ sệt quen thuộc.
- Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp chỗ này…
“Bép…”, một cái tát rõ đau in hằn năm ngón tay trên gương mặt nhợt nhạt của nó, cùng với đó là tiếng vỡ của cái ly do bà chủ quán ném văng xuống đất.
- Mày có biết từ lúc mày vào đây làm đã làm bể biết bao nhiêu là ly của tao không hả, con nhỏ kia?
Vừa nói bà vừa ấn đầu nó xuống. Bà không quan tâm trên hai gò má nó có hai dòng nước mắt thay nhau chảy dài cùng gương mặt tái xanh của nó.
- Con xin lỗi, cô cứ trừ vào tiền lương của con…
- Tiền lương à, mày còn ngàn nào đâu mà trừ hả?
Tôi bước đến chen vào đám đông đang bao quanh nó, thì ra nó đúng thật là con Nhi con ông ba Sạch đây mà. Nó bằng tuổi tôi, chỉ vì ham chơi không lo học, ba mẹ nó mắng rất nhiều, nó cho mình là đúng nên cải lời rồi bỏ nhà đi trong đêm không cho ba mẹ nó hay. Cũng phải gần một tháng rồi nó chưa về nhà. Thì ra nó ở đây làm cái công việc mà một nàng “công chúa” như nó chưa từng làm, rửa chén và phục vụ bàn.
- Xin lỗi, nhưng Nhi nợ của cô bao nhiêu?- Tôi lên tiếng trước sự ngỡ ngàng của Nhi.
- Tổng cộng năm trăm ngàn.
Tôi vội mở ba-lô lấy tiền trả giúp Nhi, rồi kéo mạnh nó đi trước hàng trăm con mắt đang nhìn tôi và nó. Tôi kéo nó đến quán nước ven đường.
- Mày về nhà đi Nhi! Ba mẹ mày nhớ mày lắm.
- Tao… tao…
- Tao gì nữa, về đi, về mà xin lỗi ba mẹ mày đi… Còn Chúa nữa, mày bỏ lễ lâu lắm rồi. Mày không nghĩ đến việc ăn năn để chuộc lỗi hả?
- Tao sợ… sợ ba mẹ tao không còn thương tao nữa. Còn Ngài… chắc Ngài quên tao rồi…
- Mày sai lầm khi đã nghĩ vậy… Ba mẹ mày không thương mày thì làm gì phải chạy khắp nơi để tìm mày chứ? Còn Ngài… Ngài là Thiên Chúa, Ngài đã dìu dắt tao với mày từ rất nhỏ, cho tao với mày được làm con cái Ngài. Ngài luôn bên ta khi ta cần giúp đỡ, và Ngài sẽ không bao giờ bỏ rơi con cái của Ngài, nhất là mày đang cần được Ngài giúp đỡ.
- Tao… tao muốn về với ba mẹ, với Thiên Chúa…-  Nó vừa nói vừa khóc nấc lên.
Trước khi về nhà nó quẹo vào nhà thờ, đứng bên hang đá Chúa Giêsu làm dấu thánh giá, chấp tay lại nó cầu nguyện gì đó rất lâu. Cầu nguyện xong tôi và nó ra về.
- Lúc nãy mày cầu nguyện gì vậy Nhi?
- Tao xin lỗi Ngài và cũng cảm ơn Ngài vì đã cho mày đến để giúp tao nhận ra Ngài không hề bỏ rơi tao, giúp tao trở lại làm con chiên bên cạnh Ngài.
Tôi và nó cùng im lặng cho đến khi về đến nhà. Vừa bước vào nhà, nó không thể kiềm nén, kêu thật to tên ba mẹ nó.
- Ba Sạch, mẹ Sẻ… con về rồi nè!
Từ phía dưới nhà ba mẹ nó chạy lên ôm chồm lấy nó. Nó xin sự tha thứ từ ba mẹ. Nó cố ôm ba mẹ thật chặt.
- Ba mẹ… Con gái xin lỗi, con không dám như vậy nữa đâu!
-  Thôi, thôi con về là ba mẹ mừng rồi, con ốm đi rồi.
Sau một thời gian gia đình nó sum họp, tôi thưa ba mẹ nó ra về. Tiếng nó nói vọng theo với chất giọng khàn khàn:
- Này, mai chủ nhật nhớ sang rủ tao đi tham dự thánh lễ nha!
Tôi quay mặt vào cười với nó thay cho câu trả lời rồi đi về…
Xin Chúa cứu giúp những mảnh đời lạc lối, xin hãy dẫn dắt họ về lại với Ngài. Amen.
 
 
TRI ÂN
* Anna Thái Thị Diễm Yến (Gx.Cây Rỏi)
 
20-11 ngày tri ân thầy cô giáo - những người đã dạy dỗ cho ta bao nhiêu điều hữu ích để ta có đươc một hành trang vững chắc trên con đường tương lai. Thế nhưng, thường chúng ta lại quên gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến thầy cô giáo đầu tiên của mình, những người luôn sát cánh bên ta, đó chính là cha mẹ ta. Tôi cũng vậy, tôi đã quên hẳn việc ấy và giờ tôi cảm thấy thật hổ thẹn với chính bản thân mình…
Cuối cùng cũng xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn những “vũ khí lợi hại” trên bàn học tôi kìa! Chao ôi, nó là đòn bẩy để giúp tôi có thể cải thiện điểm số của mình đấy. Tôi mỉm cười mãn nguyện.
- Hai đang làm gì vậy? Xuống ăn cơm thôi Hai! Mẹ hơi mệt nên mẹ bảo cha con mình ăn trước đấy!- Bảo Thư vui vẻ.
- À, chờ Hai xíu, để Hai cất quà vào đã.
- Hai làm gì mà mua quà nhiều quá vậy?- Con bé thắc mắc.
- Sao? Sao? Thấy nó đẹp không? Quà để tặng thầy cô ngày mai đấy!- Tôi hí hửng.
- Vậy còn quà của ba mẹ đâu?
- Ngày mai là sinh nhật ba sao? Hay mẹ?
Con bé chỉ lắc đầu ngoe nguẩy.
- Hay kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ?
- Không… không… không!
- Vậy chứ ngày gì? Sao phải tặng quà cho ba mẹ?
- Eo ui… Chẳng phải ba mẹ cũng là những thầy cô đáng kính của mình sao? Họ còn là thầy cô đầu tiên của mình, mình phải biết ơn họ chứ!... Cô giáo của Thư nói vậy đấy. Hai vô tâm quá!- Con bé cười một nụ cười thật hồn nhiên.
Câu nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng sao tự nhiên tôi thấy tâm trạng mình nặng nề quá! Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn được ba mẹ bảo vệ, che chở và nuông chiều. Tuy đã 14 tuổi nhưng quần áo của tôi mẹ đều giặt cả, cơm nước, nhà cửa mẹ cũng lo. Tuy đã 14 tuổi nhưng chẳng bao giờ tôi chặn bò, hay cắt cỏ giúp ba tôi. Tất cả… tất cả… Ba mẹ tôi đã làm tất cả những công việc khó nhọc chỉ để cho tôi có một cuộc sống hạnh phúc ấm no. Vậy mà tôi đã phớt lờ trước sự hi sinh cao cả ấy bao năm qua. Tôi thờ ơ trước nỗi khó nhọc của cha mẹ, trước nỗi lo lắng, trước giọt mồ hôi mỗi buổi trưa hè, trước những cơn đau lưng quằn quại vào những ngày trở trời… Có lẽ em tôi nói đúng… TÔI VÔ TÂM THẬT!
- Hai sao vậy Hai? Em chỉ nói giỡn thôi mà? Sao Hai lại khóc?
- Hai có khóc đâu? Nước mắt Hai tự chảy đấy thôi! Em nói đúng, Hai chỉ biết lấy tiền và tìm một cuộc sống sung sướng từ bố mẹ, mà không để ý họ đã làm những công việc cực khổ gì để đổi cho Hai những thứ ấy. Hai sai rồi, Bảo Thư nhỉ!
- Sai thì sửa chứ có gì đâu Hai!- Con bé khôn khéo.
- Ừ!- Tôi cười trong nước mắt.
- Thư sẽ chịu trách nhiệm giám sát thử Hai có giữ đúng lời hứa không nhé?
- Ok luôn!... Lúc nãy Thư nói mẹ mệt sao?
- Vâng.
- Vậy giờ giám sát có đồng ý hợp tác cùng phát triển với tôi để nấu cháo cho mẹ không?- Tôi vui vẻ.
- Tất nhiên là có rồi.
Đúng vậy, có những người luôn sát cánh, luôn âm thầm hi sinh cho bạn nhưng bạn lại nghĩ đó là trách nhiệm và bổn phận của họ. Cái ý nghĩ ấy sai rồi, bạn à! Tại sao bạn không đặt ngược lại cho mình câu hỏi: “Nếu một ngày bạn thiếu đi người ấy bạn sẽ như thế nào?”. Hãy sửa sai khi còn có thể để không phải hối tiếc bạn nhé!
 
 
CON VỀ ĐÂY!
* Maria Đặng Khánh Hòa (Gx.Tân Dinh)
 
Reng... reng... reng…
- Alô, dạ con nghe ba ơi!
- Con đang làm gì đấy? Ăn cơm chưa con ? Dạo này học hành sao rồi? ....
- Dạ, mọi thứ vẫn ổn ba à! Ba đừng lo, con tự chăm sóc bản thân được mà. Ba cho con gửi lời thăm mẹ với cái út ở nhà nha ba… Con đang bận tí, có gì tối con gọi lại cho ba sau.
   Bíp... bíp...
…….
21 giờ...
Reng... reng... reng...
- Alô, con nghe ba ơi! Con mới đi làm thêm về ba à… Con buồn ngủ quá, có gì mai con gọi lại cho ba sau nha...
- Ừ, thôi con ngủ đi. Ráng ăn uống đầy đủ nghe chưa...
Khò... khò... tít... tít...
 Và thế là nó đã chìm sâu vào giấc ngủ từ lúc nào không hay ...
*  *  *
- My ơi, sắp tới câu lạc bộ chúng ta sẽ tổ chức một buổi văn nghệ tri ân thầy cô giáo 20-11. Em giúp anh chuẩn bị một tiết mục văn nghệ nha!
- Dạ anh, em sẽ cố gắng.
- Ừ, anh cảm ơn em nha. Cố lên cô bé!
- Dạ, em chào anh ạ.
  Sau khi học xong, nó cặm cụi lấy máy ra làm cho xong công việc, rồi tranh thủ lướt facebook tán gẫu cùng bạn bè, tìm kiếm một tiết mục hát múa gì đó cho ngày 20-11... Khi đang thảnh thơi "like dạo" trên bảng tin facebook, nó nhận được thông báo từ một người bạn với dòng trạng thái: HÃY XEM VÀ BẠN SẼ KHÔNG HỐI HẬN .
  Và đương nhiên là nó sẽ không làm lơ trước thông báo này. Ngay lập tức, nó kích chuột vào và một video hiện lên. Nó hồi hộp đón chờ...
- Uây, lại lũ "spam" đây mà, chúng bay rảnh quá ha...
  Video toàn một màu xám xịt, âm nhạc buồn không thể tả nổi, chỉ mới năm giây mà nó đã muốn đập luôn cái máy tính. Đang chuẩn bị rê chuột thoát khỏi video ấy, thì một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt nó: Bóng người cha già bị tật ở chân, đang cõng đứa con gái bé bỏng đi dưới trời mưa. Chiếc áo mưa bé xíu không đủ che cả hai cha con, người cha bị ướt như chuột lột để áo mưa che cho con gái...
   "ĐÃ BAO LÂU CON KHÔNG VỀ...". Đoạn video kết thúc bằng dòng chữ ấy, khiến nó lặng người đi một lúc khá lâu... Bỗng dưng  khóe mắt nó cay cay, từng giọt, từng giọt nước mắt lăn tròn trên hai gò má, từ từ chạm tới đầu lưỡi...
" BA ƠI!"… Nó thốt lên hai chữ ấy trong suy nghĩ, chứ cũng chẳng thể nói nổi nên lời, cổ họng nó như nghẹn cứng lại trong từng tiếng nấc... Nó bắt đầu nhớ tới ba mẹ, nhớ thằng út, và nhớ cả những cú điện thoại của ba...
 Từ khi rời xa chốn thôn quê bắt đầu với cuộc sống mới nơi thị thành, nó như được giải thoát,  được tự do hơn trong cuộc sống, không bị ai quản thúc. Muốn ăn gì thì ăn, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, dậy trễ cũng chẳng sao, muốn đi đâu thì đi, về mấy giờ chả được... Vì giờ đây, nó đã là sinh viên, một cuộc sống mà nó luôn mong muốn. Nhiều khi, nó bị cuốn vào vòng xoáy vội vã, ồn ào, bận rộn của phố thị mà quên đi cả những giá trị tinh thần xung quanh... Xa nhà cũng khá lâu, ấy vậy mà chưa bao giờ nó gọi điện về hỏi thăm tình hình sức khỏe của ba mẹ ra sao, thằng út học hành như thế nào....  Mỗi lần ba gọi điện hỏi thăm, nó cũng chỉ nói vài câu cho xong, rồi vội vàng tắt máy... Giờ đây, nó thấy mình thật vô tâm, muốn cầm máy và gọi ngay cho ba, nhưng không... Ngồi một lúc khá lâu, nó quyết định…
Tít... tít…
- Alô, anh nghe nè My ơi!
- Dạ, em chào anh ạ! Anh ơi, sắp tới em mắc việc không thể giúp anh tổ chức văn nghệ 20-11 được anh ạ… Anh xem nhờ người khác nha. Em xin lỗi. Em phải về...
- Ừ... về đi em, không sao đâu, anh hiểu mà, khi nào quay lại nhớ đem quà cho anh nha nhỏ... Hihi…
- Dạ anh, em cảm ơn anh nha… Hihi…
*  *  *
- BA MẸ ƠI, ÚT ƠI, CON VỀ ĐÂY Ạ!...
 Lạy Chúa là Thiên Chúa tối cao,
Tạ ơn Ngài đã ban cho con một mái ấm gia đình để cùng chia sẻ buồn vui, sang hèn với nhau. Chúa muốn con sống hạnh phúc và cùng nhau vui hưởng những ơn lành Ngài ban, nhưng lắm khi con đánh mất những điều quí báu ấy, chỉ vì con không sống theo ý Ngài. Con đã để cho những thói quen xấu, những lời nói thiếu suy nghĩ, những hành vi bộc phát, gây tổn thương cho ba mẹ và làm vẩn đục bầu không khí yêu thương mà Chúa muốn thấy nơi gia đình chúng con. Lạy Cha nhân từ, xin Người hãy ban ơn bình an trên ba mẹ con, gia đình con, để họ luôn sống vâng phục theo ý Chúa Cha trên trời. Amen.
 
 
XIN LỖI NGÀI
* Catarina Cao Quỳnh Trường Nhi (Gx.Mằng Lăng)
 
- Làm gì ngồi thẩn thở vậy “TN”?- Tiếng của Tú gọi tôi.
Tụi bạn hay gọi tôi là TN vì tên tôi là Trường Nhi, cũng như tôi hay gọi Tú là “bánh ú”, Thanh thì gọi là “chanh chanh”, còn Hoài thì gọi là “dòi”! Mấy cái biệt danh này chỉ phát ra từ miệng bạn bè theo thói quen thôi.
- Có gì đâu… Bữa nay kiểm tra 1 tiết nên tui sợ. Toàn là thầy cô mới, bạn mới không hà.
- Ờ hén, mới học có 1 tháng mà kiểm tra 1 tiết khổ thiệt!
Thùng… Thùng… Thùng…
- Thôi, trống đánh vài lớp rồi, có gì chút nữa ra tám tiếp!- Tôi nói với giọng mệt mỏi.
Tôi vốn là học sinh giỏi suốt 5 năm liền ở tiểu học. Nhưng năm nay tôi lên lớp 6 nên toàn là thầy cô mới, bạn mới và nhiều người khác nữa. Tôi rất ngại và sợ nên không dám thổ lộ hết khả năng của mình. Sau hơn 2 tháng tôi đã quen được rất nhiều bạn mới. “Bánh ú” nhìn tôi lắc đầu:
- Quen nhiều bạn mới ghê há! Chắc là vui lắm đây…
- Bình thường thôi mà!- Tôi nói với giọng đanh đá.
Kể từ hôm đó tôi sinh ra cái tính kêu ngạo, chỉ chơi với bạn mới, bỏ quên bạn cũ đã cùng thi đua suốt mấy năm liền. Vì đám bạn mới chỉ toàn là người ngoại đạo nên tôi ngại không dám nói cho bạn mới biết là mình có đạo. Tôi cho rằng che giấu thân phận là cách tốt nhất để hòa đồng. Và tôi đã nghĩ rằng đi chơi với bạn bè vui hơn là học giáo lý. Cho đến bây giờ, tôi mới nhận ra việc đó là quá sức sai lầm.
Đó là một buổi tối mà cơn mưa rào từ chiều tới giờ vẫn chưa dứt. Gió thổi thốc vào nhà từng cơn lạnh buốt. Tôi lên giường nằm, đang định kéo mềm lên đắp thì nghe ba và mẹ tôi nói chuyện.
- Ông có muốn tôi mua cho nó cái cặp mới?
- Không mua gì hết!- Không để mẹ nói hết câu ba cắt ngang.
- Con nó lên lớp 6 toàn là bạn mới…
- Bạn mới bạn cũ gì kệ nó… Nó càng ngày càng kêu ngạo, bỏ học giáo lý… Tôi thà để nó như lúc trước, luôn hướng về Chúa, luôn chia sẻ với Ngài thôi…
Tôi nghe rất rõ từng câu ba nói và tiếng thở dài của ba. Giọt nước mắt của tôi rơi hồi nào không hay. Tôi không biết ba lại buồn về tôi như thế. Tôi buồn và thấy có lỗi… Và tôi hối hận. Ngay ngày hôm sau, tôi đến nhà thờ để xin Cha giải tội…

- Lại ngồi thẩn thờ nữa…- Câu nói của Tú vang lên vẻ châm chọc.
- Ừ… Nhi không biết phải làm gì bây giờ hết!
- Bạn mới đau bệnh hả?- Tú vẫn không tha cho tôi.
- Con người cũng có lúc cần yên tĩnh chớ!- “Chanh chanh” lên tiếng giúp tôi.
Tú định đánh Thanh nhưng Thanh đã né được. Tôi thấy mình được cười thỏa thích thật vui vẻ hồn nhiên.  Chỉ vì bấy lâu nay tôi không cảm nhận được điều đó… Đừng vì lợi ích riêng mà đánh mất tính khiêm nhường. Hãy nhớ rằng Thiên Chúa là cha nhân lành và Ngài luôn tha thứ tội lỗi cho ta, chỉ cần ta biết ăn năn và trở về với Ngài.
 
 
NHÌN LẠI
* Anê Lê Thị Thanh Hà (Gx.Vườn Vông)
 
Chiếc lá bàng khẽ rơi xuống, làm tôi bất giác ngoảnh lại, thấy thời gian trôi mau như thế. Chẳng biết vô tình hay gì đó, mà chiếc lá bàng lại rơi trên vai tôi thêm lần nữa, để tôi nhận ra thời gian qua đi nhanh quá. Một năm 365 ngày, 8760 giờ, 525600 phút… đang dần đi vào thời điểm cuối. Và giờ tôi không còn là một em lớp 11, mà đã là nữ sinh cuối cấp 3. Nhìn lại chặng đường với số ngày, số giờ, số phút của một năm qua, tôi cũng gặt hái được chút thành công nhưng có là gì so với người khác đâu. Chỉ riêng có một thứ mà tôi nghĩ mình tích góp được nhiều, đó là: Thấu hiểu đời, tình thương gia đình và niềm tin vào Chúa.
“Tiền”... Đồng tiền là gì? Lúc nhỏ, tiền với tôi là một thứ gì đó kì diệu lắm như trong truyện cổ tích. Bởi khi đi học được điểm 9, điểm 10 mẹ sẽ thưởng tiền cho tôi. Mỗi khi có tiền tôi sẽ có thể mua được bánh kẹo và nhiều thứ lặt vặt để chơi. Lớn lên, tôi biết phân biệt giá trị to nhỏ của từng tờ tiền. Giờ thì tôi biết “tiền” chính là ma lực đang từng ngày bào mòn sức lực của ba tôi: Áo ba ướt đẫm mồ hôi, lưng ba đau nhức nhưng vẫn cố gắng làm việc quần quật suốt năm để kiếm “đồng tiền”. Những cuộc cãi cọ của ba mẹ cũng vì “tiền”. Ba mẹ phải xoay xở đủ cách để có tiền, để có thể chi phí cho mọi thứ trong gia đình. Anh Hai phải nghỉ học sớm để đi mưu sinh nơi phương xa, cũng vì muốn kiếm tiền để phụ ba nuôi tôi ăn học. Tiền là gì mà mỗi khi tới kỳ xin mẹ nộp học phí, mẹ lại chạy vạy vay mượn để có đủ tiền nộp học cho tôi...
“Miệng đời”... Tôi chán ngán không biết đến bao giờ cuộc sống này không có lời ra tiếng vào, mà mọi người vẫn gọi là miệng đời. Miệng đời, xuất phát từ những câu chuyện của những người nhiều chuyện. Họ tụm nhau lại rồi lôi hết việc nhà này đến nhà kia ra bàn tán. Tôi giờ mới thấy được cái ác nghiệt mà miệng đời đem lại. Những người xấu tính đó, tập trung lại rồi soi mói đời tư nhà người khác quá nhiều. Tôi đã thấy ba mẹ rất buồn khi bị những người vờ dùng lời hỏi thăm để mà tra xét. Cuộc sống gia đình tôi do rất khó khăn mà được lắm người soi xét mãi.
“Tiền, miệng đời” hai thứ mà trong cuộc sống này không thể thiếu. Tiền làm ta thấy thiếu thốn vật chất, miệng đời giống như con dao nhỏ đâm dần vào tim ta. Chúa từng nói: “Anh em chỉ thấy cái rác trong mắt người khác, mà không thấy cái xà trong mắt mình!”.
Gia đình tôi lắm lúc cũng bế tắc vì tiền và những lời ra vào của cái gọi là miệng đời. Thế nhưng, ba mẹ dù bị cuộc sống làm cho mỏi mệt, vẫn luôn nhắc nhau rằng: “Cứ cầu nguyện với Chúa, rồi mọi việc cũng qua thôi mà… Các con phải cố gắng lên, đặt niềm tin vào Chúa”.
Cuộc sống vồ vập đầu tắt mặt tối, nhưng cả nhà mỗi tối cũng ngồi lại với nhau đọc kinh gia đình, dâng lên Chúa bao sự  buồn vui. “Lạy Chúa, một năm nữa sắp qua đi, xin Người cho gia đình con đủ sức để bước tiếp trong cuộc sống trần thế này. Những băn khoăn, nhiều việc chưa giải quyết được của gia đình, con chỉ biết dâng lên hết cho Chúa. Nguyện xin Thiên Chúa che chở và bao bọc cho mỗi người con của Ngài”. Amen.
 
 
ĐỔI THAY
 * Vêrônica Đoàn Thị Kim Anh (Gx.Tuy Hòa)
     
Kỳ thi học kì 2 sắp đến, nhưng nó vẫn mãi ham chơi. Là con gái lớn trong nhà mà không có khi nào nó nêu gương cho em. Nó luôn làm ba mẹ thất vọng. Nó trốn học rất nhiều lần, nhưng ba mẹ không biết. Đến một ngày ba mẹ phát hiện, mẹ nó hỏi: “Hoa, tại sao ba mẹ lo cho con ăn học mà con không chịu học? Con hết muốn học rồi phải không?". Nó thản nhiên trả lời: "Dạ, con không muốn đi học nữa!". Lúc đó ba mẹ nó rất buồn và đánh nó một trận rất đau. Từ trước đến giờ nó bị đánh rất nhiều nhưng không có lần nào nặng như hôm nay. Nó rất hối hận. Sau lần đó nó mới biết mình có lỗi với ba mẹ và với Chúa. Chiều đó, nó lên nhà thờ xin Chúa tha lỗi và ước muốn được Chúa giúp nó cố gắng học tập để thi được kết quả tốt.
Mải mê ham chơi lâu ngày vở toàn là để giấy trắng, nên những ngày gần thi nó phải mượn bài của bạn để học. Lúc đầu nó rất nản nhưng vì nghĩ đến ba mẹ nên cố gắng học để ba mẹ khỏi thất vọng, hơn nữa nó muốn làm một việc tốt để báo hiếu ba mẹ. Tới gần ngày thi nó học nhiều hơn, bất chấp nửa đêm hay gà gáy, và ngày nào cũng tham dự thánh lễ, cầu nguyện xin Chúa sáng soi, từ bài đầu cho đến bài cuối đều nhờ ơn Chúa giúp. Chắc là Chúa nhận thấy nó có cố gắng nên đã giúp nó thi tốt. Từ một đứa ham chơi ngày nào cũng trốn học mà bây giờ nó đã thay đổi, trở thành một đứa có tiến bộ rất nhiều. Mẹ ôm nó thật chặt vào lòng và khóc. Nó thầm cảm tạ Chúa vì Chúa đã giúp nó nhận ra được sai lầm của mình để sửa chữa. Không biết nói gì hơn với Chúa, nó chỉ biết cảm ơn Chúa rất nhiều.
Qua những chuyện đó nó mới nhận thấy được tình yêu thương rộng lớn của ba mẹ. Ba mẹ nuôi mình khôn lớn, lo cho mình ăn học nên đừng phụ lòng ba mẹ. Cảm tạ Chúa vì mọi hồng ân Ngài đã ban xuống cho con, xin Ngài cũng tuôn đổ hồng ân trên những người làm con, để họ có thể nhận ra được tình thương của Chúa đang ẩn náu nơi chính ba mẹ mình. Amen.
 
 
LẮNG NGHE ĐỂ HIỂU, NHÌN LẠI ĐỂ THƯƠNG
* Lucia Nguyễn Thị Hồng Nhi (Gx.Tân Dinh)
 
Lại viết về Sài Gòn, viết về cái nơi chắc là không muốn nhưng tôi cũng phải gắn bó... Viết để những ai có ý định theo học tại Sài Gòn sẽ hiểu rõ hơn về cái chốn trăm người đến, vạn điều lo này...
Sài Gòn không được “đón” những cơn lũ như miền Trung quê tôi nhưng nó đã làm tôi thót tim khi nghe đến hai chữ “thất thủ”. Sài Gòn, người ta không tiếp khách nồng hậu như người miền Tây. Sài Gòn, càng không sâu sắc như người miền Bắc.
Nhắc tới Sài Gòn, ai trong chúng ta cũng nghĩ tới những con người bận rộn, bởi bận rộn nên họ vô cảm thế ấy. Nhưng không hẳn vậy đâu! Sài Gòn vẫn còn nhiều lắm những bàn tay sẵn sàng dang rộng để giúp đỡ mọi người...
Từ ngày bước chân vào Đội công tác xã hội của trường là từ ngày tôi thấy sự trưởng thành trong tôi đã lớn dần lên, yêu thương nhiều hơn và cho đi cũng nhiều hơn. Các chương trình của Đội làm tôi mất rất nhiều thời gian, nhưng bù lại tôi đã góp phần đem niềm vui, mang tiếng cười đến những em nhỏ, những cụ già, những con người cần lắm sự sẻ chia. Chương trình lớn thường niên được tổ chức vào đầu năm học của Đội là “Chia sẻ yêu thương”. Năm trước, chúng tôi đến với những đứa trẻ mồ côi ở một ngôi chùa thuộc Đồng Nai. Năm nay, tháng 11 vừa qua, chúng tôi đến với những con người bất hạnh khác ở một vùng khó khăn của huyện Nhà Bè. Dù đến đâu, tôi cũng thấy mình thật may mắn hơn họ. Bởi không được chọn cách mình sinh ra nên tôi thầm cảm ơn Chúa vì đã cho tôi được làm con Chúa, sống trong một gia đình hạnh phúc và có những con người luôn yêu thương tôi. Hai ngày tình nguyện trôi qua nhanh lắm dù việc lên kế hoạch, công tác gây quỹ, văn nghệ, chuẩn bị các thứ diễn ra trong thời gian khá dài.
Đó là một ngày làm việc tích cực bắt đầu từ việc thắp hương và quét dọn đền liệt sĩ, rồi đến phát quang, dọn đường, thông cống, tuyên truyền phòng chống muỗi lây truyền virus zika, thăm gia đình chính sách, bà mẹ Việt Nam anh hùng… Đến buổi tối là đêm giao lưu văn nghệ cùng người dân địa phương hết sức sôi nổi, trao học bổng cho những em học sinh nghèo vượt khó có thành tích cao trong học tập. Chúng tôi đã có cơ hội ngồi quay quần bên nhau cùng trò chuyện… Tuy trải qua một ngày dài làm việc chăm chỉ, nhưng có thể nhận thấy được tinh thần các bạn vẫn tràn đầy năng lượng. Đặc biệt còn một hoạt động không thể không kể ra, đó chính là “Ngày hội thiếu nhi” tại trường Tiểu học Dương Văn Lịch. Những gian hàng trò chơi, đồ chơi tái chế cho các em nhỏ tự do vui chơi, thể hiện sức sáng tạo. Có lúc chúng lại ngoan ngoãn ngồi lắng nghe chúng tôi tuyên truyền, tỏ ra hết sức hiểu biết trong cuộc thi nhà thông thái tí hon... Chỉ cần nhìn những nụ cười trong veo và ngây thơ ấy thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
- Chị ơi, sao đi bộ phải đi bên phải hả chị?
- Vì đó là quy định của luật giao thông đó em. Người ta phải thống nhất như vậy để đi đúng phần đường, tránh tai nạn giao thông.
- Vậy tại sao mình không đi bên trái hả chị?
Tôi lặng người chẳng biết trả lời em sao nữa...
- Chị ơi chị, sao tóc chị dài quá vậy?
- Tại chị là con gái, ba mẹ chị thích để tóc dài đấy em.
- Vậy con trai như em không được để tóc dài hả chị?
Tôi nhìn em cười, thương lắm các bạn!
- Em cũng muốn được chạy nhảy vui đùa cùng các bạn chị ơi! Khi nào chân em nó mới mọc hả chị?
Tim tôi thắt lại. Khi đặt mình vào tình cảnh đó, các bạn mới hiểu được cái cảm giác như khoét sâu đến tận đáy tim nó đau thế nào.
Nhiều khi bận quá muốn từ bỏ Đội nhưng câu nói của các bé, các cụ vẫn văng vẳng bên tai. Không biết lúc nhỏ mình có ngây ngô đến vậy không nhỉ? Không biết lúc già mình có được ai chăm sóc nữa không? Lâu rồi tôi mới bắt gặp được hình ảnh chân chất đó từ ngày vào Sài Gòn...
Tôi kể những câu chuyện đó để các bạn cảm nhận được một mặt nào đó của Sài Gòn. Cuộc sống này không ai là hoàn hảo cả. Thế nên, trân trọng các bạn nhé, những gì Thiên Chúa đã ban cho chúng ta, hãy biết cảm tạ hồng ân. Nếu ai trong các bạn có nguyện vọng muốn trở thành một sinh viên của Sài Thành, nên tham gia hoạt động xã hội nhiều để hâm nóng tâm hồn, chứ đừng để những thói hư tật xấu, những lười biếng, những lo toan cuộc sống lôi bạn đi mất! Sẽ đến lúc bạn thấy nhớ nhà, hối hận về những ngày còn ở bên cạnh cha mẹ, nuối tiếc vì những việc mình đã và không làm ở quá khứ. Và điều duy nhất, bạn rất mong được một lần về thăm gia đình khi bản thân bất lực mà không có ai để sẻ chia. Không dễ đâu các bạn! Vậy nên, ngay lúc này đây, tôi muốn các bạn hãy dùng chính đôi tay Thiên Chúa đã ban cho mình để sưởi ấm tâm hồn những ai mà bạn có thể.
 
 
KỶ NIỆM THĂM MẸ MĂNG ĐEN
* Tôma Nguyễn Trọng Kiên (Gx.Đại Bình)
 
Đã cuối hè rồi mà vẫn chưa được đi chơi chắc hẳn là buồn lắm, nhất là với những người như tôi. Đang đi dạo trên cầu bỗng ba tôi gọi:
- Kiên... Kiên ơi...! Về để đi dự lễ khấn các Sơ, sẵn tiện lên Măng Đen chơi.
Tin vui đó đến quá bất ngờ, làm cho tôi rất sung sướng và chạy ngay về nhà thu dọn hành lý để chuẩn bị lên đường. Khởi hành lúc 19 giờ tối mãi đến 21 giờ mới tới nơi, buồn ngủ ríu mắt! Đến nơi mà các Sơ đã dành sẵn cho đoàn, tôi đánh một giấc ngon lành. Bốn giờ sáng, ba tôi gọi tôi dậy để chuẩn bị qua nhà thờ Chính Tòa dự lễ. Vì quá đông người nên chúng tôi phải dự lễ qua màn hình bên ngoài nhà thờ.
Dự lễ khấn của các Sơ xong, cả đám kéo đi chúc mừng và tặng quà các Sơ đã giúp đỡ cho  giáo họ của chúng tôi trong những năm gần đây. Thế là những tấm hình của tôi và các Sơ được lưu vào máy ảnh.
Kết thúc lễ khấn của các Sơ, chúng tôi vội lên xe đi Măng Đen vào lúc 9 giờ sáng vì dự tính đi giờ này thì sẽ đến Măng Đen vào khoảng 4 giờ chiều, kịp cho chúng tôi vào viếng Mẹ Măng Đen.
Khi đến nơi, không khí ở đây khá lạnh khiến chúng tôi rất bỡ ngỡ. Một sườn đồi với nhiều ghế đá sắp ngay ngắn, tôi được biết là do từ nhiều người cầu nguyện được nhậm lời và họ đã tạ ơn. Một cậu bạn đưa ý kiến:
- Chắc là Mẹ đã làm nhiều phép lạ quá đấy mà!
May quá, khi chúng tôi đến đã có một đoàn khác đang ở đây và đoàn này có Cha dâng lễ, nên chúng tôi cùng nhau tham dự thánh lễ. Kết thúc thánh lễ, chúng tôi kéo nhau tới quầy lưu niệm. Nhìn những bộ chuỗi hạt, ảnh, dây chuyền... mà thích. Đang loay hoay chọn đồ, tôi thấy một cậu bé đang đứng trước tượng Mẹ rồi bật khóc. Tôi chạy lại hỏi và dỗ cậu:
- Nín đi, sao em khóc thế?
- Em khóc là vì sao Mẹ lại mất hai cánh tay vậy anh? Tại sao mặt Mẹ lại buồn? Chắc tại vì Mẹ lo cho mọi người nên mới đến nỗi mất hai cánh tay, đúng không anh?- Cậu bé nói với vẻ mặt rất buồn.
Tôi cố giải thích cho em hiểu mọi điều để em nín, nhưng không đạt kết quả lắm! Điều đó làm cho tôi suy nghĩ: Một em bé đã biết nhìn và chú tâm tới Mẹ, còn tôi thì chỉ biết mua đồ và đùa giỡn với nhau. Do vậy tôi len lén nhìn lên Mẹ, xin lỗi Mẹ vì tôi thua cả một đứa bé, không biết nhìn, nghĩ tới Mẹ mà chỉ biết vui chơi là chính. “Lạy Mẹ, xin Mẹ ban ơn giúp con luôn có một tâm tình yêu mến Mẹ và Chúa để con luôn biết nghĩ về Chúa và Mẹ trong từng ngày sống của con”.
Sau đó xe về lại Kon Tum để nghỉ đêm. Đường đi một bên là sườn đồi và rất vắng lặng, trời cũng tối dần. Để cho bầu khí đỡ im ắng các bài hát Thánh ca bắt đầu nổi lên, trên xe lúc này trở nên rất náo nhiệt. Khi chúng tôi quậy “đã” rồi, Sơ Thu cho đồ ăn để lấy lại sức.
Đến 7 giờ tối chúng tôi mới tới Kon Tum, ghé vào ăn tối tại một quán cơm niêu. Sau khi ăn tối xong, chúng tôi được Sơ đưa đến nghỉ đêm tại cộng đoàn của các Sơ Dòng Mến Thánh Giá Qui Nhơn. Chờ mãi mới tới lượt tắm, tắm xong định đánh một giấc thì chị Đẹt kéo cả bọn ra vỉa hè kể chuyện ma, nghe rợn cả người. Đến lúc gay cấn bỗng cái Quỳnh la to:
- Á… Má ơi cứu con!
- Có thế mà cũng la… Có má bà ở đây đâu mà bà kêu cứu!- Giọng của Khoa châm chọc làm cả bọn cười ngã lăn ra.
Hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, người kể cũng sợ nói chi là người nghe, thế mà ai cũng gắng làm sao nghe cho hết câu chuyện rồi mới đi ngủ.
Sáng, mới 4 giờ kém Sơ Thu đã kêu cả bọn dậy đi lễ. Cả bọn phải “chiến đấu” với mi mắt mất năm phút rồi mới dậy nổi để thay đồ đi lễ. Thánh lễ ở đây rất trang trọng, các em học sinh nội trú Dân tộc sau Thánh lễ đón chào chúng tôi thật là vui vẻ. Chúng tôi rủ nhau tham quan xung quanh nhà thờ. Cảnh quan thật đẹp và rộng rãi thoáng mát.
Điểm đến tiếp theo là cả đoàn kéo đến nhà thờ gỗ. Tuy cửa hàng lưu niệm còn đóng cửa vì chúng tôi đến hơi sớm, nhưng những tấm ảnh chụp kỷ niệm tại đây đã là quá tuyệt vời cho chúng tôi. Ở đây tôi thấy cái gì cũng bằng gỗ: tượng Mẹ, tượng Chúa... đều bằng gỗ. Với tôi, đây là nhà thờ đẹp nhất mà tôi từng đến.
Chúng tôi dự định đi thêm nhiều nơi nữa mà đã quá ngày nên đành lên xe trở về, trở về với cuộc sống đơn giản bình thường. Dù vậy, chuyến đi đã để lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ, và một bài học tuyệt vời: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”.
 
 
TỰ HÀO LÀ NGƯỜI CÔNG GIÁO
 * Maria Nguyễn Như Quỳnh (Gx.Châu Ổ)
 
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà nó đã là sinh viên năm hai rồi. Bắt đầu từ năm học này, cuộc sống của nó sẽ thay đổi, nó sẽ không còn thời gian để vui chơi nữa mà thay vào đó là những giờ học ở trường, những giờ trực đêm ở bệnh viện…
Hôm nay nó đi học buổi tối, lại phải đi trực đêm nữa. Nó ghét nhất cái cảnh này, học xong chưa kịp ăn thì lại vội vã vào bệnh viện. Ngồi trong lớp mà nó mong sao cho hết tiết nhanh để đi trực, qua trễ thì khả năng nó bị các chị điều dưỡng nạt cho một trận là rất cao.
May quá, bảy rưỡi cô đã cho lớp về rồi. Nó nhanh chân đến bệnh viện và thay trang phục để tiêm thuốc cùng các chị. Đêm nay phải làm hơi nhiều, hết tiêm thuốc rồi lại thay dịch. Bụng nó thì cứ thi nhau la réo!
Xong công việc, nó tranh thủ vô phòng trực để ăn tối. Nó chỉ chờ đến lúc này thôi vì thật sự nó đuối lắm rồi. Các chị đang ngồi nói chuyện với nhau trong phòng. Nó mở nắp hộp đồ ăn và khựng lại với suy nghĩ: “Có nên làm dấu trước khi ăn không nhỉ? Mấy chị sẽ cười khi thấy mình làm dấu quá!”. Băn khoăn vài giây nó quyết định làm dấu xin Chúa chúc lành trước khi ăn. “Nhân danh Cha, và Con, và Thánh Thần. Amen”, nó vừa làm dấu vừa đọc thầm. Quay lại nó bắt gặp bốn cặp mắt mở tròn nhìn nó.
- Quỳnh, em làm gì mà quơ tay lên xuống trước khi ăn thế, còn đọc cái gì nữa vậy?
- Dạ, em theo đạo Công giáo, trước khi ăn thì phải làm dấu Thánh Giá để… để tạ ơn Chúa đấy mà.
- À, ra là thế! Thế đạo em có giống đạo Tin Lành không? Chị thấy đạo Tin Lành họ cũng thờ Chúa mà?
- Dạ, Tin Lành và Công giáo đều tin có một Chúa, nhưng họ không tin Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa, họ không tin bí tích Thánh Thể...
- Cảm ơn em đã giải thích cho chị. Có một lần chị theo mấy đứa bạn bên đạo của em vô nhà thờ dự lễ Giáng Sinh, thấy cũng hay đấy em… Mà người ta đi lễ đông thật đấy!
- Dạ, lễ Giáng Sinh là một trong những đại lễ quan trọng của Hội Thánh. Lễ Giáng Sinh chính là lễ mừng sinh nhật của Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã đến cứu chuộc loài người tội lỗi. Sắp tới Giáng Sinh rồi, chị mà được nghỉ thì đi đến nhà thờ dự lễ với em nữa nghe chị!- Nó nói với giọng vui tươi.
- Ừ, để đến lúc đó chị xem lịch trực thế nào đã em…
Nó và các chị lại tiếp tục công việc với những câu chuyện gặp phải ở bệnh viện: Những cụ già nằm viện nhưng không có con cái đến thăm, hay bệnh tình của một chị bị bệnh tiểu đường ở mức nguy hiểm… Những câu chuyện giúp nó nhớ lại lí do tại sao nó chọn học ngành này để từ đó cố gắng hơn.
Không biết nó có giúp mọi người hiểu hơn về đạo Công giáo của nó không, nhưng nó cảm thấy rất vui, vì đã dám tuyên xưng Chúa trước mọi người. Nó tự hào là người Công giáo, không có gì phải xấu hổ hay ngại ngùng trước mọi người. Nó tạ ơn Chúa vì đã nâng đỡ nó lúc đức tin của nó chao đảo.
 
 
Ổ BÁNH MÌ
* Anna Nguyễn Thị Lan Phương (Gx.Trường Cửu)
 
Cuối cùng ổ bánh mì ngon lành cũng nằm trên tay nó…
Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm, thế mà trên người nó chỉ vỏn vẹn manh áo và chiếc quần đùi, đôi tay nó run run vì lạnh. Dù là buổi xế chiều nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn còn ám trên người nó. Bầu trời đầy mây, chỉ vài tia nắng ham chơi ngó xuống trần gian, những cơn gió thoảng qua làm cho người ta lạnh run lên.
Dù thời tiết có nắng hay mưa thì hằng ngày nó vẫn phải làm việc cho có chén cơm no bụng. Đôi dép mòn của nó đi lang thang hết ngõ ngách này đến con đường khác để tìm lấy một vị khách mua cho nó tờ vé số. Nhìn tập vé số trên tay mà nước ở đâu trên mắt nó cứ ứa ra. Từ sáng đến giờ tập vé số vẫn còn nguyên trên tay nó, trưa không có gì vào bụng nó đã cố gắng chiến đấu với cái đói. Khó mà có một đứa trẻ tuổi ăn, tuổi lớn nào có thể làm được như vậy. Đôi chân nặng nề của nó tiếp tục  bước đi tìm kiếm hi vọng. Nhìn dòng người qua lại, xe cộ tấp nập trên đường, nó như phấn chấn lên. Dường như bây giờ là cuối năm thì phải,  nó tự hỏi mình vì từ ngày ấy nó chẳng còn quan tâm gì đến ngày tháng nữa cả. Nó thấy mọi người ai nấy đều vui vẻ chứ không phải buồn bã rầu rĩ như nó. Đứng giữa dòng người nó như lạc vào một thế giới khác, chỉ có nó là khác hẳn so với mọi người xung quanh. Giờ này cửa hàng nào cũng đông khách, từ quán vỉa hè đến nhà hàng sang trọng, ấy thế mà chỉ duy một mình nó là không làm ăn gì được. Nó đói bụng lắm rồi…
- Chú ơi! Mua giúp cháu tờ vé số đi chú!
- Đi chỗ khác chơi! Chỗ người ta làm ăn, ăn mặc như mầy vô đây phá hoại hả? Đi…
- Chú ơi…
Người đàn ông đẩy tay xô nó ngã xuống đất. Nó cặm cụi nhặt lại từng tờ vé số và rồi đi tiếp. Chưa bao giờ nó cảm thấy tủi thân và nhớ ba mẹ như thế này. “”Ba mẹ ơi, con nhớ ba mẹ nhiều lắm, con đói bụng quá ba mẹ ơi! Ba mẹ ở bên Thiên Chúa có vui không?”…- Nó thút thít.
Chỉ trong vòng một đêm, từ một đứa bé được sống trong nhung lụa, được ba mẹ bảo bọc, nó đã trờ thành một đứa trẻ mồ côi không còn gì trong tay. Thiên Chúa đã mang ba mẹ nó đi ra khỏi cuộc sống của nó. Bước vào đời với đôi bàn tay trắng và tuổi đời còn quá nhỏ, nó chưa biết gì đến việc kiếm tiền và phải tự lo cho bản thân nó. Trước đây suốt ngày công việc của nó là đi học và ăn rồi ngủ, mọi nhu cầu của nó thì ba mẹ nó đã lo hết cả rồi. Bây giờ nó biết làm gì để có thể tồn tại trong cuộc đời này?  Rồi dù có muốn hay không nó vẫn phải đi kiếm tiền bằng chính đôi bàn tay non nớt này. Bán vé số, đó là kết quả cuối cùng mà nó chọn.
Đi đến đâu nó cũng mời người khác mua giúp nó tờ vé số. Đôi tay nhỏ nhắn của nó bây giờ đầy những vết chai sạn vì phải làm những công việc từ trước giờ nó chưa hề đụng tay đến. Khuôn mặt nó xanh xao và đôi mắt chứa đầy nỗi niềm: “Lạy Chúa, xin Chúa hãy thương xót con, con tín thác vào Lòng Thương Xót của Chúa. Amen”.
- Bác ơi, mua giúp con tờ vé số, con đói bụng quá!
- Tao không rảnh, mày không thấy à?
- Cháu đói bụng quá, bác thương tình giúp cháu đi.
- Biến đi cho tao nhờ!
Nó lủi thủi bước đi, nhìn tập vé số mà trong lòng xót xa. Hôm nay may mắn đã không mỉm cười với nó, đôi tay run rẩy vì đói vì lạnh. Nhìn mọi người ai cũng được mặc ấm, được vui vẻ đi bên gia đình, rồi được ăn no, nó cũng thèm khát được như vậy. Đôi mắt nó cứ nhìn và cứ nhìn, nước mắt cứ rơi và cứ rơi, không có gì có thể cản lại được. Lẽ nào giờ nó phải ngồi ở góc hẻm này để qua đêm sao, rồi nó sẽ giống như cô bé bán diêm trong truyện cổ tích mà mẹ thường hay kể cho nó nghe sao? Suy nghĩ rồi nó đứng dậy đi tiếp.
Nhìn sang đường có cô bán bánh mì, nó quyết định băng qua đường và…
- Cô ơi, bán cho cháu ổ bánh mì nhiều thịt nhiều rau nha cô.
- Rồi, có ngay!

- Bắt thằng nhỏ kia lại, nó dám ăn bánh mì của tui mà không trả tiền… Bắt lại!- Bà chủ tiệm hét lớn lên để mọi người nghe thấy và bắt nó lại.
Vừa run vừa sợ hai chân nó chạy như sóc, cả người thì nóng ran, mồ hôi thì nhễ nhại. Tìm được chỗ ẩn nấp an toàn nó quyết định dừng lại ở đây. Cuối cùng ổ bánh mì ngon lành cũng nằm trên tay nó. Cảm giác lo sợ bị người ta bắt lại, sợ bị đánh nên nó phải liều mình, cơn đói đã ép nó vào tình huống như thế. Đôi tay run rẩy cầm lấy ổ bánh mì, vừa xấu hổ với lương tâm vừa thấy có lỗi với cô chủ tiệm bánh. Vừa định ăn chiếc bánh mì, nó nghe thấy đâu đó có tiếng của ai đang thở hổn hển, ngó sang trái, thì ra đó là một cậu bé khác đang nằm co mình lại ở góc phố.
- Sao em nằm đây?
- Em không dám về nhà, em đã cãi lại mẹ mình… Mẹ rất giận… và em đã bỏ nhà đi…
- À, anh hiểu rồi. Để anh đưa em về nhà xin lỗi mẹ nha…
- Không đâu anh, em không dám… Anh ơi, em đói bụng quá!
- Nè, em ăn đi. Em ăn một nửa, anh một nửa nha… Cái này là…- Nó ấp úng.
- Là sao hả anh?
- Không có gì đâu em. Em ăn đi… Nè…
- Dạ. Em cảm ơn anh, anh tốt quá.
Hai đứa trẻ vừa ăn vừa ngấu nghiến khen ngon. Chắc chưa bao giờ nó ăn ổ bánh mì nào ngon như thế…
- Mà sao em lại không dám về nhà xin lỗi mẹ?
- Em… em…
- Anh đã không còn ba mẹ, anh rất buồn và nhớ ba mẹ của anh nhiều lắm. Anh ước gì được gặp ba mẹ mình một lần nữa em ạ! Em không nhớ nhà sao?
- Có chứ anh, em nhớ mẹ lắm.
- Vậy mai anh đưa em về nhà xin lỗi mẹ nha? Anh nghĩ mẹ em đang tìm em rất khổ cực đó.
- Dạ. anh đi cùng em nhé?
- Được rồi nhóc… Em ngủ đi.
Ngày mai mùa xuân sẽ đến…
 
 
MÌNH LÀM LẠI NHÉ!
* Maria Mađalêna Nguyễn Thị Kim Vân (Gx.Tuy Hoà)
 
Tiếng hát đầu lễ vang lên bắt đầu một thánh lễ mới, mọi người ai cũng nghiêm trang, dọn mình để tham dự thánh lễ một cách sốt sắng nhất. Đã bao lâu rồi tôi mới thấy mình tham dự thánh lễ một cách trang nghiêm đến vậy. Có phải Chúa đã ban cho tôi một người bạn, giúp tôi nhận ra tình yêu của Chúa. Các bạn có biết người ngồi bên cạnh tôi hôm đó là ai không?
Lúc trước gia đình tôi rất đạo đức, ba mẹ luôn ân cần quan tâm đến tôi, và thường hay dắt tôi đi dự lễ. Nhưng cuộc sống vật chất luôn kéo con người rời xa Thiên Chúa, công việc quá bận rộn nên việc đi lễ hàng ngày cũng ít dần, việc sống đạo của gia đình tôi cũng nhạt đi từ đó. Vì là con một, tôi luôn được ba mẹ cưng chiều, thích gì được đó. Mỗi sáng mẹ thường đưa cho tôi khoảng một hay hai trăm nghìn đồng. Lúc nào ba mẹ tôi cũng đi sớm về khuya nên việc quan tâm đến tôi cũng ít hẳn đi. Thế nhưng, tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó, bởi vì tôi có tiền nhiều là đủ rồi. Bây giờ đối với tôi việc đi học hết sức nhàm chán. Hết phá phách, chọc ghẹo bạn này đến bạn khác, tôi lại nói chuyện trong lớp và làm thầy cô rất bực mình. Giờ ra chơi, tôi cùng các bạn của tôi đứng trước lớp, thấy ai ngứa mắt và không nghe lời thì chúng tôi bay đến đánh túi bụi. Hôm nay cô dẫn một bạn học sinh vào, và nói là có bạn mới. Rồi nó tự giới thiệu này nọ, mà tôi chẳng màng quan tâm để ý. Bỗng tôi thấy cô dắt nó đến chỗ tôi và nói rằng nó sẽ ngồi cạnh tôi, làm tôi giật bắn người.
- Cô ơi, em không muốn ngồi cạnh nó đâu… Người gì mà đen thui, tóc thì bị cháy khét, còn nghe cả mùi hôi nắng nữa chớ, ai mà thèm ngồi!
- Vậy bây giờ trong lớp chỉ còn mỗi chỗ bên em là còn trống, không ngồi chỗ em thì ngồi chỗ nào?
Nghe cô nói thế, tôi không nói gì nữa nhưng tỏ vẻ khó chịu, còn nó thì ngượng chín người. Vì lí do đó, cho nên lúc nào tôi cũng ghét nó và luôn sai vặt nó. Còn nó thì nghe lời tôi răm rắp.
Hôm nay, tôi kêu nó mua cho tôi gói thuốc mà nó không chịu mua, tôi nói lại mà nó cũng không chịu mua, tức quá tôi kêu tụi bạn xúm vào đánh nó túi bụi, mặc cho nó van xin thống thiết chúng tôi cũng mặc kệ. Ngày hôm sau nó không đi học, rồi nó nghỉ học luôn cả một tuần lễ. Cô giáo - hỏi chúng tôi có biết tại sao nó nghỉ học không, nhưng không ai dám đứng lên trả lời. Cô bảo các bạn đến thăm nó. Ngày đến thăm nó, tôi hỏi mấy đứa kia có đi không, nhưng đứa nào cũng viện cớ bảo nhà tao có việc này việc nọ không đi được. Ban đầu tôi định không đi, nhưng sau đó như có một động lực vô hình nào đó thôi thúc tôi mau chóng đến thăm nó, tôi đi. Để đến được nhà nó tôi phải hỏi thăm rất nhiều người mới kiếm ra nhà. Nhà nó ở cuối con hẻm, đập vào mắt tôi là một căn nhà lụp xụp, cũ nát. Bước vào nhà, tôi thấy trên bàn thờ có tượng Thánh Gia Thất, và thờ hai tấm ảnh của ai nhưng tôi không biết, còn xung quanh thì treo đầy ảnh Đức Mẹ.
- Cháu tìm ai vậy?
- Dạ, cháu chào bà. Cho cháu hỏi đây có phải là nhà của bạn Nhân không ạ?
- Ừ, đúng rồi, mà cháu tìm nó có việc gì không ?
- Dạ, cháu được cô giáo cử đến thăm Nhân.
- À, ra là vậy… Mà cháu tên gì?
- Dạ, cháu tên Hùng ạ!
- Hùng à! Bà thường nghe thằng Nhân kể về cháu lắm đó.
- Dạ… Bà vừa nói gì? Nhân… hay kể về cháu cho bà nghe ư? Vậy Nhân kể những gì vậy bà?
- Thằng Nhân nói là cháu tốt với nó lắm, khi nào cháu cũng giúp đỡ nó và còn hay quan tâm đến nó nữa. Nó còn nói cháu được sống trong một gia đình rất hạnh phúc, lúc nào cũng được ba mẹ ân cần chăm sóc. Nó luôn mong được như thế.
Lúc này mặt tôi mồ hôi nhễ nhãi, má thì ửng đỏ lên, tôi không nghĩ Nhân lại nói về tôi như thế.
- Vậy chớ ba mẹ Nhân đâu rồi bà? Sao con không thấy ai hết vậy?
- Ừm... Nói ra thì thật tội nghiệp… Năm đó gia đình nó bị cháy nhà, khi ba mẹ nó đi làm về mới phát hiện. Không suy nghĩ gì, hai người họ vội chạy vào nhà để cứu con, rất may là đứa bé còn sống sót nhưng ba mẹ lại phải hi sinh. Thấy thằng bé tội nghiệp nên bà đã nhận nuôi nó, cho nó đi rửa tội để được làm con của Hội Thánh. Bà thường nói với nó: “Không phải ba mẹ con mất đi là không ai thương con, là không ai quan tâm đến con hay là con bị mồ côi. Không, tất cả đều sai, con có Chúa trên trời là Cha nhân lành luôn yêu thương con, Ngài không bao giờ bỏ rơi con. Và còn cả bố mẹ con trên thiên đàng luôn dõi nhìn theo con nữa. Vì thế, con đừng buồn mà hãy cố gắng chăm chỉ học hành, sống sao cho xứng đáng là con cái của Chúa thì bố mẹ con trên trời sẽ rất vui”… Nghe thế nó rất chăm học, ngặt nỗi nhà không có tiền nên nó phải đi làm thêm. Nó không bao giờ bỏ sót một buổi lễ nào. Nhiều lúc thấy nó thế, lòng bà lại đau thắt lại nhưng không biết phải làm sao…
Chưa tới 10 phút mà hết bất ngờ này đến bất ngờ khác liên tiếp xảy đến, làm tôi cảm thấy như điên loạn trong đầu. Thì ra hai bức ảnh khi nãy là ba mẹ Nhân. Nhân phải sống một cuộc sống khổ sở như thế, cậu ấy không chỉ chịu nỗi đau tinh thần mà còn phải chịu nỗi đau thể xác. Thế mà mình đã làm những chuyện gia tăng đau khổ cho cậu ấy. Tôi cảm thấy mình thật đáng hổ thẹn với Nhân, cảm thấy có lỗi với cậu ấy…
Rồi bà dẫn tôi đến giường Nhân. Khi nhìn thấy tôi Nhân rất bất ngờ, cậu ấy ngồi dậy, nhưng tôi bảo cậu ấy đừng dậy, hãy nằm xuống nghỉ ngơi cho khoẻ. Tôi hỏi thăm cậu ấy dăm ba câu rồi về bởi vì sức khoẻ cậu ấy còn yếu. Trên đường về nhà tôi không ngừng suy nghĩ những gì đã xảy ra. Về đến nhà tôi kể hết cho bố mẹ và khuyên bố mẹ hãy thu xếp công việc để có thể thờ phụng Chúa trên hết mọi sự. Còn về Nhân, bố mẹ đồng ý nhận làm con nuôi và chu cấp tiền cho Nhân ăn học.
Hôm sau đến lớp, tôi đã nói lời xin lỗi với cậu ấy và mong cậu ấy tha thứ những gì mà tôi đã làm. Từ đó chúng tôi bắt đầu lại từ đầu, những trang giấy hoen ố ngày trước đã được lật sang một trang mới trắng tinh. Chúng tôi đã trở thành bạn tốt của nhau. Tôi thầm cảm ơn Chúa vì Ngài đã ban cho tôi một người bạn, một người anh em tốt cùng sống trong một mái nhà đầy tình thương.