Người viết bài này bắt đầu khởi sự tìm hiểu về “sic vos non vobis” với một mục đích rất đơn giản là tìm hiểu nghĩa đen của chúng. Và ở thời đại internet ngày nay, người viết đã không mấy khó khăn để nhận ra rằng “sic vos non vobis” hoàn toàn không có nghĩa “ở với họ nhưng không theo họ” như ta vẫn thường biết.
Trong trường hợp “xuống thuyền”, thì mặt nước thường thấp hơn mặt đất (tính chất của chất lỏng thường tụ lại ở nơi thấp), cho nên từ đất liền qua đến thuyền bè thì là xuống – khắc hẳn với cách nói “lên đất”. Đây quả là một cách dùng hoàn toàn khác biệt với các ngôn ngữ mà LM de Rhodes đã biết qua (Pháp, La Tinh, Bồ Đào Nha …). ‘
với những nhà thờ được xác định thật sự có giá lịch sử-văn hóa thì chính quyền địa phương nên cấp một khu đất để xây mới khi có nhu cầu mở rộng phục vụ giáo xứ, trong khi vẫn bảo tồn công trình cũ như một địa điểm bảo tàng, tham quan.” Còn trong trường hợp việc dỡ bỏ để xây mới là bất khả kháng, theo ông Huy, nhất thiết phải tư liệu hóa di tích
Ngoài hạ tầng cơ sở và diện tích đất bạt ngàn, cảng Quy Nhơn còn có 6 cầu tàu với tổng chiều dài 824 m, trong đó lớn nhất là cầu tàu số 6 có thể tiếp nhận tàu tải trọng 50.000 tấn giảm tải ra vào làm hàng. Theo nhiều chuyên gia về cảng biển, để có thể tiếp nhận tàu có tải trọng 50.000 tấn, mức đầu tư xây dựng cho riêng cầu tàu này phải hơn 1.000 tỉ đồng.
Bài dịch dưới đây là Chương VIII, trong quyển On & Off Duty in Annam của Gabrielle M. Vassal, được xuất bản tại Luân Đôn năm 1910. Tác giả là một phụ nữ người Anh, theo chồng là một bác sĩ quân y người Pháp sang phục vụ tại Viện Pasteur ở Nha Trang hồi đầu thế kỷ thứ 20. Bài viết vì thế có giá trị như một cái nhìn hiếm có của một phụ nữ Tây Phương đối với phụ nữ Việt Nam gần 100 năm trước đây, với nhiều nhận xét thú vị.
Chẳng bao lâu là đến lúc nửa đêm, đêm Giáng-sinh. Linh mục Mellon chợt tỉnh giấc, sau khi chợp mắt chỉ vài ba phút. Ông cảm thấy một sự thúc bách kỳ quặc khiến ông phải đứng dậy, đi ra, mở rộng cánh cửa giáo đường để cho tuyết tràn vào rồi đến ngồi trong phòng xưng tội, chờ đợi. (Ray Bradbury - Nguyễn thị Hải Hà dịch từ truyện ngắn “Bless Me, Father, for I Have Sinned”)
Nhiều năm rồi tôi vẫn thường thắc mắc không hiểu vì sao người dân Anh lại có nhiều dòng họ mang tên kỳ vậy. Nào là dòng họ Đá - Stone, họ Cây - Wood, Bạc - Silver, Người đi săn - Hunter, Thợ nề - Mason, rồi Người quản gia - Steward, Thợ đóng thùng - Cooper, Nấu ăn - Cook, Bờ sông - Bank, Đầm lầy - Morass, Kho than - Bunker, Thợ may - Tailor,
Trong thời gian qua, chúng ta nghe nói nhiều đến việc một số quan chức đua nhau cắt cử thân bằng quyến thuộc vào những cơ quan trọng yếu trong phạm vi quyền hạn của họ để dễ dàng bao che lẫn nhau, khuynh loát hệ thống công vụ tại địa phương. Có lẽ những kẻ đó chưa từng đọc sử, hoặc có đọc mà bất cần quan tâm đến tính liêm sỉ trong cách hành xử của người xưa. Chỉ cần xem lướt qua hai lệ phổ biến trong quan trường thời Lê - Nguyễn là lệ bảo cử và lệ hồi tỵ cũng đủ thấy ta đang lạc hậu như thế nào so với những người đã sống trước ta năm ba thế kỷ.
Sát chân núi ở thôn Phú Quang, xã Mỹ Phong (H.Phù Mỹ, Bình Định) có ngôi mộ cổ xây bằng hợp chất ô dước vôi, cát... được người dân địa phương khẳng định là mộ vợ chồng ông Nguyễn Tri Phương. Mấy đời dòng họ Nguyễn Văn ở TT.Bình Dương (H.Phù Mỹ) đã hương khói, chăm sóc ngôi mộ cổ này. Theo ông Nguyễn Văn Ảnh (53 tuổi, ở đường Nguyễn Huệ, TT.Bình Dương), ngày xưa mộ có bia ghi tiểu sử, công trạng của ông Nguyễn Tri Phương bằng chữ nôm và chữ quốc ngữ, nay đã bị mờ, ngôi mộ cũng hư hỏng nhiều.
Trong khi sách sử chép vợ của Đào Duy Từ (1572 - 1634) là con gái của Cống quận công Trần Đức Hòa thì gia phả dòng họ lại chép vợ ông chỉ có bà Cao Thị Nguyên. Theo ông Đào Duy Nhơn (76 tuổi, thôn Ngọc Sơn, xã Hoài Thanh Tây, H.Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định), quyền trưởng tộc Đào, dòng họ hiện có 2 cuốn gia phả bằng chữ Hán được biên soạn năm Tự Đức thứ 30 (1876) và năm Thành Thái thứ 3 (1891). Hai cuốn gia phả đều chép rằng Đào Duy Từ chỉ có một vợ là bà Cao Thị Nguyên, sinh ra 2 người con là Đào Duy Huệ và Đào Thị Hưng.
Một câu hỏi cũ, rất cũ nhưng cho đến nay, hình như vẫn chưa có câu trả lời thấu đáo. Dẫu như “bài toán” Fermat tồn tại suốt 4 thế kỉ thì đến năm 1995, đã có câu trả lời. Còn câu hỏi này, xuất hiện ở ta tuy mới vài thập kỉ, đến nay cũng chưa có “đáp án” và biết đâu, nó cũng phải chờ đến… gần 400 năm nữa? Đó là câu hỏi "Lương không đủ sống, sao ai cũng đua vào công chức?".
Có thể vì hiểu như thế nên mỗi khi được tiêu “tiền chùa”, giá cả thường đội lên rất nhiều. Ít cũng vài ba chục phần trăm còn nhiều thì vài ba trăm phần trăm. Ví dụ như cái ụ nổi của Dương Chí Dũng, giá mua chỉ có 2triệu USD nhưng được khai khống lên đến 9 triệu USD (cao hơn khoảng 150 tỉ VND). Một trạm biến áp tại Quy Nhơn nhà thầu trúng thầu với giá 30 tỉ đồng, khi đấu giá lại, số tiền cuối cùng chỉ là 7 tỉ, chênh lệch tới 23 tỉ đồng…
Với Nhà nước gọi là phục vụ, thành viên của bộ máy phải hiểu rằng mình có điều kiện làm việc và hưởng thù lao từ công việc là nhờ tiền thuế do dân đóng. Bởi vậy công chức, viên chức phải làm việc trong tâm thế người phục vụ.
Thử hỏi, nếu không gây nên những thất bại nặng nề trong hoạt động kinh doanh trên, các vị này có được thăng tiến nhanh chóng, thành công ngoạn mục trên con đường quan lộ như vậy không?! Chưa bao giờ tôi hiểu rõ và sâu như bây giờ về ý nghĩa câu thành ngữ “Thất bại là mẹ thành công”.
P.Guillenmiet trong công trình “Một ngành công nghiệp An Nam: Các guồng xe nước ở Quảng Ngãi” (1926) cho rằng, các xe nước xuất hiện sớm nhất ở Quảng Ngãi là ở sông Vệ vào năm 1740, cụ thể là xe nước ở làng Bồ Đề (nay thuộc xã Đức Nhuận, huyện Mộ Đức). Mụ Diệm là người đầu tiên đã có công đem guồng xe nước từ Bình Định về Quảng Ngãi