Trang mới   https://gpquinhon.org

Tình yêu và tôn giáo – Tám mùa Phục Sinh

Đăng lúc: Thứ ba - 31/03/2015 06:16



“Tháng tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế. Mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi…” (Tháng Tư về – NS Dương Thụ)

Tháng tư qua lời bài hát thật là nhẹ nhàng, êm đềm, có cảm giác thời gian như chẳng buồn trôi. Những ngày này Sài Gòn nắng như đổ lửa, tiết trời thật oi bức. Nó làm cho con người ta “lười” hẳn ra, thật ái ngại khi có việc phải đi ra ngoài đường. Vậy mà chính cái nắng tháng tư và cái sự “lười” mà tôi đã gặp em hơn 8 năm và đã về chung một mái nhà được 4 năm rồi.

Tôi và em làm cùng công ty nhưng khác bộ phận. Do quy mô công ty tương đối lớn nên chúng tôi cũng không biết rõ nhau. Vào dịp công ty đi du lịch chung với nhau năm 2006, khi nhìn thấy em lòng tôi bỗng xao xuyến, em khá giống với mối tình đầu của tôi, ký ức ngày nào chợt ùa về, sâu lắng tận đáy lòng. Khuôn mặt em có cái nốt ruồi duyên, cái cằm nhọn và nhất là đôi mắt to tròn, nhiều mí. Tôi tự hỏi có phải là định mệnh?

Tôi tiến lại gần và chào hỏi xã giao. Đêm đó, cùng với những trò chơi vận động, những màn nhảy múa hát hò, chúng tôi còn có trò đi xe đạp đôi tham quan thành phố biển Nha Trang. Và như một sự sắp đặt trước, tôi và em trở thành một đội. Nhưng với một đứa lười “chẳng buồn yêu” ai nữa sau cuộc tình đầu tan vỡ và một đứa chỉ xem người đạp xe cùng mình là một đồng nghiệp không hơn không kém. Mọi chuyện chỉ có vậy và dừng lại ở đây.

Một tháng sau, tôi gặp lại em ở buổi tất niên công ty. Tôi bắt chuyện:
- Bao giờ em về quê ăn Tết?
- Dạ, 28 anh ạ (Em cất giọng của một cô gái Bắc)
- Thế em mua vé tàu chưa?
- Em về bằng xe anh à (em nhoẻn miệng cười)
- Quê em ở đâu mà đi về bằng xe?
- Dạ, Cần Thơ anh

Thì ra cô gái Bắc này quê ở Cần Thơ miền Tây sông nước. Tôi lúng túng tìm cái gì đó để chữa thẹn cho cái sự đoán sai của mình, tôi bắt đầu hỏi lung tung về quê em và rồi tôi hẹn sẽ ghé thăm một dịp gần nhất cũng như không quên xin số điện thoại nhà em ở quê để tiện liên lạc.

Sau Tết, công ty ngưng hoạt động hơn 2 tuần để bảo trì nhà máy, chúng tôi được nghỉ phép. Cái máu thích “rồi đây mai đó” trong con người của tôi lại nổi lên, thế là xách ba lô lên và đi: “Miền Tây du ký”.

Sau một tuần, từ Long An, qua Tiền Giang, Vĩnh Long và rồi đến Cần Thơ, tôi chợt nhớ đến cái hẹn với em, nhưng chính xác em ở đâu trên đất Tây Đô này? Và bao nhiêu kỹ năng đi du lịch bụi được mang ra:

- Alo chị cho em hỏi số điện thoại 0710XYZ này ở đâu vậy chị?
- Ở Ấp A, thị trấn B, huyện Vĩnh Thạnh anh à.
- Dạ, cảm ơn chị.
- Cảm ơn anh đã sử dụng dịch vụ 1080. Nếu anh cần thêm thông tin gì thì vui lòng gọi lại giúp em.
Sáng 9h, tại bến xe Cần Thơ:
- Chú ơi cho con hỏi, địa chỉ này đi xe nào ạ?
- Con đi xe tuyến Cần Thơ – Rạch Giá, nói bác tài cho xuống chổ Kênh ABC nhé.
- Dạ (một tiếng thật mạnh)
Trưa, 11h xe dừng, vừa bước xuống xe, bác honda ôm trờ tới buông lời chào hỏi:
- Chú đi đâu tôi chở cho?
- Con mà biết con đi đâu con chết liền (cười)
- Giỡn hoài (vẻ mặt bác honda ôm có một sự nghi ngờ không hề nhẹ)
- Bác đợi con một tí để con hỏi thăm cái đã.
Tôi bấm điện thoại vào số máy bàn em đã cho, hồi hộp vì lần đầu tiên gọi vào số máy ấy, đang suy nghĩ và chỉ cầu mong em sẽ nhấc máy. Nhưng:
- A lô ooo, ai đấy?
- Dạ, con …. Con, con … là bạn làm cùng công ty của T. T có nhà không vậy Bác?
- T đi ra nhà chị nó rồi, thế anh tìm nó có việc gì không?
- Dạ, con có dịp đi ngang qua nhà, muốn ghé vào thăm gia đình T. Bác có thể chỉ đường cho con không ạ?
- Ừ, thế anh đang ở đâu? …. Ờ, anh đi như thế này …. này … này …. nhé.
- Dạ, con cảm ơn bác.

Trước mắt tôi là khung cảnh cánh đồng trống mênh mông sau mùa gặt, con kênh dài xa tít, những sân nhà đầy lúa đang phơi. Tiếp tôi là một ông bác tuy có tuổi nhưng trông rất khỏe mạnh, có lẽ do quanh năm vất vả với ruộng đồng, đó là ba của em. Bác mời tôi vào nhà, rửa mặt uống nước và nghỉ ngơi. Qua trò chuyện, tôi đã dần trả lời được các điều mà tôi thắc mắc bấy lâu nay.

Vùng Cái Sắn Cần Thơ này phần lớn dân cư ở đây là dân di cư từ Bắc vào mà người ta thường gọi là Bắc 54 và cũng đa số ấy đều theo đạo Thiên Chúa. Đó là lý do tại sao cô gái tên T sinh và lớn lên ở miền sông nước này lại còn giữ được nguyên chất giọng Bắc cha sanh mẹ đẻ. Và rồi tại sao em e ngại khi tiếp xúc với tôi? Bốn chữ “khác biệt tôn giáo” đã trả lời cho câu hỏi ấy.

Tháng tư mùa chay, mùa thương khó, mùa vọng Phục Sinh,… các khái niệm ấy quá xa lạ với một chàng trai có gốc đạo Phật như tôi. Rồi tôi được Bác giảng giải về Tân Ước, về Chúa Jesus, về Công giáo, về đức tin… và rồi về muốn lập gia đình với người công giáo thì phải theo đạo công giáo. Nhưng thực sự trong đầu tôi lúc đó chỉ là nghe để mở rộng sự hiểu biết thôi vì tôi thừa biết gia đình tôi chẳng bao giờ cho phép một người con trai trưởng, một người cháu đích tôn của dòng họ lấy một người vợ Bắc mà phải theo đạo của vợ nữa.

Chợt em xuất hiện, nhìn thấy tôi em thật sự bất ngờ và có vẻ hơi sợ vì sự xuất hiện đột ngột của tôi, em khẽ gật đầu chào tôi, hỏi thăm làm sao mà tìm được nhà em. Và những ngày tiếp theo cũng chỉ dừng lại ở những câu nói xã giao, một vài trao đổi về công việc công ty. Nhà em có rất đông anh chị em, nên lúc nào không khí cũng vui vẻ.

Rồi những buổi rượu vào lời ra, những câu chuyện không đầu đuôi, những câu chuyện vui chỉ kể trên bàn tiệc, đã giúp tôi nhanh chóng hòa nhập cộng đồng “người nhà quê” này, nhưng cũng là lúc tôi phải nói lời chào tạm biệt vùng quê hiếu khách này.

Mục đích của chuyến đi là khám phá những vùng đất chưa từng qua, những con người chưa từng gặp đã đạt được xong. Tôi rời Cần Thơ về lại Sài Gòn, chuẩn bị vùi đầu vào núi công việc và cũng không còn nhớ ngày Chúa từ cõi chết sống lại, ngày Lễ Phục Sinh đang đến. Một thời gian sau Lễ Phục Sinh, tôi bắt đầu mời em những buổi coffee, những buổi trò chuyện giết thời gian. Bao nhiêu chuyện được lôi ra nói, trừ chuyện “tôn giáo”. Qua ánh mắt em, tôi thấy dường như em ngại và sợ khi phải nhắc đến điều đó.

Tính cách em dần thuyết phục tôi tin rằng em là một cô gái mạnh mẽ, hòa đồng và dễ mến. Hình dáng em bắt đầu xuất hiện trong đầu của tôi và tần suất ngày càng lớn dần lên. Có lẽ ở cái tuổi 25, tôi nên yêu lần nữa chăng? Em, cô gái 22 tuổi, ít mộng mơ, nhiều suy nghĩ, luôn lo lắng cho gia đình và mọi người xung quanh. Em có một giọng nói cực khỏe, đủ phá tan không gian yên tĩnh ở bất cứ nơi nào em xuất hiện. Khi nói chuyện, em luôn cười rất tươi để chiếm lấy cảm tình của người khác.

Từ hai con người xa lạ, đến với nhau chỉ có duy nhất một mục đích là mở rộng mối quan hệ bạn bè, sau 4 năm chúng tôi đã trở nên thân thiết. Tôi đã đưa em về ra mắt gia đình mình và dĩ nhiên kết cục ai cũng biết trước: Nội tôi phản đối, ba mẹ tôi tỏ vẻ khó chịu với lý do đơn giản em là người Bắc.

Trong 4 năm ấy với tầm ảnh hưởng, sự khéo léo và bản lĩnh của tôi, sự dịu dàng quan tâm, cố gắng của em, chúng tôi đã xóa bỏ đi được định kiến về người Bắc trong gia đình tôi. Bây giờ còn lại vấn đề nan giải và đau đầu nhất đó là “sự khác biệt tôn giáo”.

Gia đình em chưa một lần yêu cầu tôi phải theo đạo nhưng với sự hiểu biết của mình tôi biết rằng mình nên tìm hiểu về đạo. Vì qua những người bạn, tôi hiểu rằng sự bất đồng về tôn giáo rất dễ dẫn đến một sự đổ vỡ trong hôn nhân. Mà nếu có nguy cơ thì phải tìm các triệt tiêu nó.

Trái tim và lý trí tôi bị thuyết phục bởi chúa Jesus cũng như cách em đã thuyết phục tôi. Tôi thấy Ngài là một Đấng quyền năng nhưng giản dị, giàu tình yêu thương và đặc biệt là một bậc Thầy về Leadership J Ở công ty tôi có anh CEO cũng là người Công giáo, anh đã dùng lý trí để giải thích cho tôi hiểu thêm về đạo công giáo mà Chúa Jesus là người đứng đầu. Việc tôi theo đạo hoàn toàn được quyết định bởi lý trí, không hề có sự mù quáng, cả tin nào ở đây.

Mùa Phục Sinh thứ tư kể từ khi hai đứa biết nhau vừa trôi qua, chúng tôi nắm tay nhau bước vào giáo đường để làm lễ cưới trước sự chứng kiến của bạn bè, họ hàng hai bên và Thiên Chúa – đấng tối cao đầy quyền năng. Khi đó tôi 29 còn em 26.

Sau mùa Phục Sinh thứ sáu thì em sinh cho tôi một bé trai kháu khỉnh, đáng yêu. Chúng tôi chuyển sang vai trò làm ba, làm mẹ. Nhưng em vẫn thế, vẫn dịu dàng lo lắng cho gia đình, vẫn là một hậu phương vững chắc cho tôi. Vẫn là một cô con dâu đáng quý, một người chị dâu đáng yêu đối với gia đình và em út trong nhà. Em khi này đã bước sang tuổi 28.

Chúng tôi vừa trải qua mùa Phục Sinh thứ tám. Bé nhà tôi đã được hai tuổi, đã biết gọi ba, gọi mẹ. Bé đi lễ đã biết làm dấu thánh giá. Đối với tôi, Thiên Chúa đã ưu ái cho tôi quá nhiều, tôi thầm cảm ơn Ngài về điều đó và cảm ơn em, người đã dẫn dắt tôi tìm thấy Ngài. Và em đã bắt đầu bước sang tuổi 30.

Tôi luôn hy vọng chúng tôi sẽ luôn ở cạnh bên nhau trong nhiều mùa Phục Sinh nữa để minh chứng rằng “tình yêu sẽ phá bỏ hết tất cả các rào cản kể cả rào cản về tôn giáo”. Một lần nữa, tôi muốn nói với em rằng em là niềm tự hào và là kho báu mà Thiên Chúa đã trao ban cho tôi, “người lạ” của tôi.
 
Phương Vũ
http://www.triethocduongpho.com/2014/04/23/tinh-yeu-va-ton-giao-tam-mua-phuc-sinh/
 

Nguồn tin: www.triethocduongpho.com
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 21
  • Khách viếng thăm: 20
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 396
  • Tháng hiện tại: 156203
  • Tổng lượt truy cập: 12132990