Ngày khám bệnh phát thuốc từ thiện tại Giáo xứ Công Chánh
Chủ bút, Cát Đen
2025-04-07T01:41:48-04:00
2025-04-07T01:41:48-04:00
https://gpquinhon.org/giao-xu-cong-chanh/ngay-kham-benh-phat-thuoc-tu-thien-tai-giao-xu-cong-chanh-6766.html
https://gpquinhon.net/imagup/2025/2025-04-05-phat-qua-nguoi-ngheo-cong-chanh3.jpg
Giáo phận Qui Nhơn
https://gpquinhon.org/uploads/banertrongsuot.png
CHÚA NHẬT - 06/04/2025 23:40
Những Bàn Tay Được Nắm
Có những ngày lặng lẽ trôi qua như làn gió mỏng, chỉ ghé ngang đời người rồi tan biến trong quên lãng. Nhưng cũng có những ngày, dù thật bình dị, lại khắc sâu vào tim như một vệt son ký ức không thể phai mờ. Ngày 5 tháng 4 năm 2025 – chính là một ngày như thế:
“Nhận ra từng nhân phẩm
Nâng nhau bằng xót thương”.

Sáng sớm, con đường quen thuộc dẫn vào ngôi nhà thờ của Giáo xứ Công Chánh, Giáo phận Qui Nhơn còn lấm tấm sương đêm. Chim chóc líu ríu gọi nhau, gió nhẹ khẽ đùa trong những tán lá im lìm. Trong khung cảnh tĩnh lặng ấy, những bánh xe từ xa chầm chậm lăn tới, mang theo nhịp sống mới – trầm hơn, sâu hơn, và chan chứa tình Chúa, tình người.
Họ là đoàn khám bệnh thiện nguyện từ Giáo xứ Hợp An – Sài Gòn. Không đến để phô trương, cũng chẳng dựng nên một sân khấu ồn ào. Họ đến – chỉ để nắm lấy những bàn tay. Bàn tay gầy guộc của người già, bàn tay chai sần của người lao động, bàn tay bé nhỏ của trẻ thơ, của người tàn tật. Trong từng cái nắm tay, như có một lời thì thầm không thành tiếng:
“Chúng tôi không giàu có gì hơn bạn – chỉ xin được cùng bạn bước đi.”

Chuyến xe không chở vàng bạc, nhưng chất đầy những viên thuốc, những món quà nhỏ bé – và một điều quý giá hơn cả: trái tim con người. Không ai đếm được có bao nhiêu lời cảm ơn, bao nhiêu nụ cười, bao ánh mắt bỗng ngời lên niềm hy vọng. Mà có lẽ cũng không cần phải đếm. Bởi điều đáng quý nhất chẳng nằm ở số lượng – mà nằm ở độ sâu của lòng nhân ái.
Giữa cái nắng dịu nhẹ mùa xuân trên miền đất biển, những bóng người âm thầm cúi xuống, trao từng gói thuốc, từng món quà, trao cả sự ân cần, như đang gửi vào đó một phần tim mình. Những cuộc khám bệnh không chỉ chữa lành thân thể, mà như đang xoa dịu những vết thương âm thầm tích tụ theo năm tháng. Có những nỗi đau không có trong toa thuốc, nhưng được chữa lành bởi một ánh nhìn dịu dàng, một câu hỏi chân thành, một phút lắng nghe đầy kiên nhẫn.

Khi mặt trời nghiêng về phía hoàng hôn, tiếng xe lại vang lên, đưa những người thiện nguyện trở về chốn cũ. Nhưng nơi này, trong lòng mỗi người, dường như còn đọng lại một điều gì đó rất riêng. Có thể là một khoảnh khắc lặng thinh giữa dòng đời tấp nập. Có thể là ánh mắt không thể quên của một cụ già tay run run cầm lấy gói quà. Có thể là một lời "Cảm ơn" nhỏ xíu, phải lắng tai mới nghe được, nhưng lại ngân mãi không nguôi.
Tình thương không cần phải ồn ào. Nó như ngọn lửa âm thầm, nhen lên trong những bữa ăn giản dị, bởi đôi tay tảo tần của các mẹ, các chị. Việc thiện chẳng cần ghi danh trên đá. Chỉ cần ta chịu đi một quãng đường, mở rộng vòng tay, lặng lẽ chia sẻ – thế là đủ để ánh sáng nhân hậu chảy qua lòng người như một dòng suối mát lành.
Ngày hôm ấy, có người trao đi. Có người đón nhận. Nhưng trên hết, tất cả đều đã nhận về – một điều vô giá:
Niềm tin vào con người có Thiên Chúa tình yêu trong lòng.
Những Bàn Tay Được Nắm
Có ngày trôi lặng lẽ,
Như làn gió mong manh.
Ghé qua đời một thoáng,
Rồi tan giữa mây xanh.
Nhưng có ngày tha thiết,
Bình dị giữa đời thường,
Lại khắc vào ký ức
Như vết son tình thương.
Ngày năm tháng Tư ấy,
Lòng người chợt ngân vang:
“Nhận ra từng nhân phẩm –
Nâng nhau bằng xót thương.”
Đường quê còn đọng sương,
Chim gọi nhau ríu rít.
Gió nhẹ ru khiêm nhường,
Xe từ xa chậm ngõ...
Đoàn người mang làn gió
Từ Hợp An, Sài Gòn.
Không phô trương, gò bó –
Chỉ đến… tình hương thơm.
Tay người già run rẩy,
Tay người lao động sờn,
Tay bé thơ bệnh tật
Được cầm lấy vấn vương...
Từng cái nắm im lặng,
Thì thầm như lời thưa:
“Không giàu sang của cải –
Chỉ xin cùng bước qua”.
Không vàng, không ngọc quý,
Chỉ mang thuốc, món quà.
Nhưng điều quý hơn cả –
Là trái tim hòa ca.
Bao lời “cảm ơn” nhỏ,
Bao ánh mắt sáng ngời,
Chẳng ai đong cho đủ –
Lòng nhân ái tuyệt vời.
Dưới nắng xuân êm dịu,
Giữa vùng biển bao la,
Họ trao tay, cúi mặt –
Như trao cả tim nhà.
Chữa lành không chỉ xác,
Mà cả nỗi đau thầm,
Bằng ánh nhìn trìu mến,
Bằng phút lắng nghe chăm.
Chiều về, xe lăn bánh,
Trả người lại chốn xưa.
Nhưng điều gì vẫn đọng
Giữa lòng người như mưa...
Một ánh nhìn chưa quên,
Một lời “cảm ơn” thêm,
Một bàn tay gầy guộc –
Cầm món quà run mềm...
Tình thương không cần nói,
Như ngọn lửa âm thầm,
Len vào trong bữa tối
Bởi tay mẹ, tay em.
Việc thiện không cần giảng,
Chỉ cần một bước chân.
Mở tay ra chia sẻ –
Là ánh sáng dần nâng.
Ngày hôm ấy, ai đó
Đã trao là đã nhận –
Niềm tin vào tình Chúa:
Điều vô giá lặng thầm.
Xin xem thêm hình ảnh:






