MỘT THOÁNG “THIÊN ĐÀNG”
(Chút cảm nhận về lễ Chúa Kitô Thăng Thiên)
Có một thời khói lửa,
Ngày rền bom đạn, đêm chong mắt đợi chờ.
Chẳng phải chờ giao thừa ấm áp tuổi thơ,
Chẳng phải đợi mùa xuân lên mai vàng mới nở…
Mà chờ ai đó, chỉ một thoáng cười sơ hở,
Một đóm lửa tàn điếu thuốc mới chia nhau…
Là những tràng M.16, AK.47,
Những “tiếng cười” để lại đằng sau
Những cái xác không toàn thây,
Những hình hài mang những vết thương sâu hoắm !
Nên anh vẫn ươm mơ,
Mơ một “thiên đàng”, dẫu biết rằng vẫn còn xa lắm,
“Có một ngày, một ngày cho chúng mình…”
“một vòng tay thương mến..” khép lại điêu linh.
Mơ “tiếng chuông chùa làng xa”,
Mơ “bếp ai lên khói chiều lửa ấm”,
Mơ “bát cơm rau tình quê nồng thắm”,
Là “con trâu, là nương dâu”…
Vâng, quá giản đơn, một “thiên đường nầy mơ ước bao lâu”[1]
Ngày hôm nay,
Cái “cõi thiêng đường mơ ước” đó đã xa rồi,
Khi thế giới bị dập vùi dưới bao nhiêu cơn bão.
Công nghệ, tiện nghi, hưởng thụ, sống ảo…
Một bãi chiến trường của sát phạt, ganh đua.
Một “hoả ngục” của hận thù, vô cảm, hơn thua…
Thiên đường ! Một huyễn tưởng của bọn rỗi nghề, hạ cấp !
Nhưng, nếu “một cõi đi về”,
Mà chỉ là địa chỉ ở một nơi “tà tà mặt đất”,
Và thiên đường chỉ là một “khái niệm ảo ảnh mù sương”.
Thì kiếp nhân sinh, ôi, cuộc hành lữ đáng thương !
Chẳng biết đến từ đâu, chẳng biết về đâu bến đỗ ?
Ta may mắn,
Đã gặp được “Đấng là Đường, Sự Thật, Sự Sống” (Ga 14,6),
Đấng đã vào đời bởi quyền lực Thánh Linh[2],
Đấng đã dạy đường yêu thương, đã chết, đã phục sinh,
Đấng đã lên thiên đường
cũng bởi quyền năng Thánh Linh rợp bóng[3] !
Nên “một cõi đi về” của ta là tin yêu hy vọng,
Một cõi thiên đường luôn mơ ước dẫu xa xôi.
Thiên đường đó, thật sự hôm nay, đã có rồi.
Khi vun xới, chắt chiu, nhịp cầu yêu thương, phục vụ !
[1] Những chữ in nghiêng ở trên trích trong ca khúc “MỘT MAI GIÃ TỪ VŨ KHÍ” của nhạc sĩ Nhật Ngân (Tên thật Trịnh Nhật Ngân), một ca khúc nổi tiếng trong khoảng thời gian “Hiệp Định Paris 1973”, kết thúc chiến tranh Việt Nam.
[2] Lc 1,35 : Sứ thần đáp : “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà…”
[3] Cv 1,9 : Nói xong, Người được cất lên ngay trước mặt các ông, và có đám mây quyện lấy Người, khiến các ông không còn thấy Người nữa.
Tác giả: Sơn Ca Linh (Thăng Thiên 2019)
Ý kiến bạn đọc
Chuyện "Nhà thờ Xuân Phong" hay “Chuyện cắc cớ trong trường ca cứu độ”
San sẻ yêu thương cho bệnh nhân nghèo
Đức cha Matthêô chủ sự nghi thức khánh thành và làm phép Tập viện Ngôi Lời Kim Châu
Tháng Mười Một và "Một cõi đi về"
Hội ngộ Truyền thông 2025
Tháng các linh hồn: Sống lòng biết ơn
Chút cảm nhận về đại lễ Các Thánh Nam Nữ 01/11: Vâng, là thánh
Đức cha Matthêô dâng thánh lễ kính trọng thể Các Thánh Nam Nữ ngày 01/11/2025
Tuyển tập thơ văn dành cho những cây bút trẻ trong và ngoài Giáo phận Qui nhơn. Xuất bản 4 số một năm.