Trang mới   https://gpquinhon.org

Truyện ngắn chung khảo "Giải Viết Văn Đường Trường 2015"

Đăng lúc: Chủ nhật - 11/10/2015 17:04

+ LTS: Trong cuộc thi “Giải Viết Văn Đường Trường lần III - 2015”, đã có thêm nhiều cây bút trưởng thành từ CLB Đồng Xanh Thơ Qui Nhơn mạnh dạn gởi bài dự thi. Điều đáng mừng là hầu hết các truyện ngắn của các em đều được chọn vào Chung khảo. Ngoài những truyện đã được in trong tuyển tập “Người Gieo Hạt”, chúng tôi xin giới thiệu với độc giả những truyện ngắn vào Chung khảo khác của các thành viên CLB.


CHIẾU TỎA NIỀM TIN

* Phanxicô Lê Quang Thạch (Gx.Gò Thị)
 
Cảnh trường nhộn nhịp sinh viên ra vào. Nhiều khuôn mặt còn bỡ ngỡ trong ngày đầu đến trường đại học như Ân. Hôm nay, anh có hai tiết Triết học. Giảng viên là một thầy giáo được nhiều sinh viên bình chọn là khó nhất trường. Anh lo lắng không biết điều gì đang chờ đợi khi mình lại đến trễ.
Ân vào lớp, đón gặp ánh mắt đầy vẻ khó chịu của thầy.
- Em chào thầy ạ! Em xin lỗi vì đến trễ.
Nói xong, Ân định lùi về phía cuối lớp, tìm một chỗ an toàn.
- Anh khinh thường tôi phải không? Đây là cái chợ hay sao mà anh muốn đến lúc nào cũng được. Anh lên bàn đầu ngồi!
Ân ngồi vào bàn không một chút thoải mái. Nhất là khi ở quá gần thầy, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của thầy, anh sợ.
- Đừng ai tỏ ra đặc biệt khiến tôi để ý tới, chẳng có lợi gì cho người đó đâu… Trước khi tôi giảng bài cho các anh chị, cho tôi hỏi ở đây có ai theo đạo Thiên Chúa không?
Ân giơ tay lên một cách rất tự nhiên vì anh nghĩ chẳng có gì phải ái ngại khi mình là một Kitô hữu, nhưng nhìn quanh thì chẳng thấy cánh tay nào nữa. Kiểu này thì thầy quan tâm đặc biệt đến mình là cái chắc.
- Vậy là trong lớp có hai người theo đạo Thiên Chúa…
Hai… không phải một… anh nhủ thầm. Không hiểu sao lúc đó anh yêu thích số hai đến thế. Ngoảnh đầu lại, lần này anh thấy có một cánh tay giơ lên, một cô gái ngồi cuối lớp.
- Tôi nói trước, những gì tôi giảng dạy có thể sẽ đụng chạm đến niềm tin tôn giáo, cho nên các anh chị hoặc là chấp nhận những gì tôi giảng dạy hoặc là rời khỏi lớp này và mong chờ gặp được một giáo viên khác.
Sau một bài nhắc nhở thật dài, thầy giáo cũng bắt đầu vào bài giảng. Ân cũng chỉ trông mong thế, để thầy đừng chú ý mình nữa. Thỉnh thoảng, Ân làm bộ mệt mỏi để cố tình ngoảnh đầu lại, xem thử mặt mũi của người đồng đạo. Cô gái mặc chiếc áo xanh lam, tóc buông dài sau lưng, buộc rìa hai bên bằng chiếc nơ xanh, tóc trước chấn ngang mi tô thêm vẻ tròn trĩnh cho khuôn mặt. Nói chung là mới nhìn sơ qua cũng bị thu hút bởi cái nét rất duyên. Giọng thầy tiếp tục:
- Các Mác nói rằng: Tôn giáo là một liều thuốc phiện cho người kém lý trí, là liều thuốc tinh thần trong một con người kiệt quệ…
- Thưa thầy, không phải thế đâu ạ. Tôn giáo không phải thế…
Tiếng nói trong trẻo cắt ngang bài giảng của thầy làm cả lớp ngạc nhiên. Đó là cô gái áo xanh lam. Ân thầm khen giọng nói của cô ấy cũng dễ thương như khuôn mặt. Thầy giáo nói lại:
- Sao, đụng chạm đến niềm tin rồi hả? Chị dám phản bác lại ý kiến của một triết gia vĩ đại sao?
Cô gái đứng lên trả lời:
- Thưa thầy, tôn giáo giúp cho con người sống tốt hơn.
- Có thật sự giúp con người sống tốt hơn không? Trong phòng này có rất nhiều người không theo tôn giáo chẳng lẽ họ không sống tốt chắc?
Thầy khoanh tay nói tiếp:
- À quên, còn một người nữa… Anh có nghĩ là theo đạo thì sống tốt hơn người khác không?
Thầy giáo nói xong, mới liếc mắt nhìn Ân, lúc đó anh mới ngộ ra là thầy đang nói với mình. Chết chưa… khó sống hòa bình rồi đây! Ân rụt rè đứng lên:
- Dạ thưa thầy, đúng là tôn giáo giúp người ta sống tốt hơn.
Thầy quát lớn tiếng:
- Lừa gạt, tôn giáo chỉ là trò bịp bượm. Làm gì có Thiên Chúa trên đời này.
Cô gái trả lời:
- Dạ thưa thầy, có Thiên Chúa trên đời này. Cả giáo xứ của em đều tin như thế cả.
- Đó chỉ là một con số ít ỏi trong biển người vẫn không tin.
Thầy nói tiếp bằng giọng mỉa mai:
- Được rồi, chị hãy chứng minh cho tôi thấy là trên đời này có Thiên Chúa đi… Đừng có chỉ vào Thánh giá chị đeo trên tay và nói rằng đó là Chúa nhé…
Cả lớp cười ồ lên, tiếng nói nhỏ bé của cô gái cũng chẳng có ai nghe. Tiếng chuông điện vang lên, hết giờ học. Ân vẫn còn nhìn thấy nụ cười khinh bỉ còn lưu lại trên nét mặt của thầy trước khi ra khỏi lớp. Ân nhanh chân theo sau người đồng đạo. Hai người đi với nhau, chưa nói gì nhưng tự nhiên có mối thiện cảm với nhau. Đi hết dãy hàng lang, qua hàng ghế đá cũ kỹ, bên lề là hàng cây lộc vừng đang mùa hoa, rụng đỏ cả lối đi. Một bông hoa rơi nhè nhẹ trên mái tóc của cô gái khiến lòng anh bồi hồi. Ân khẽ gọi:
- Bạn cũng là người Công giáo hả?
- Ừ, mình là Linh!
- Mình là Ân. Ân Linh, nghe hợp nhau đó há!
Linh ngượng ngùng, chiếc cằm hơi chúi, giấu ánh mắt cảm xúc.
- Hồi nãy cuối giờ ở lớp, Linh nói gì mà mình nghe không rõ?
- À, thầy bảo chứng minh có Thiên Chúa. Mình trả lời là Chúa Giêsu đã dạy cho ta biết về Thiên Chúa và có rất nhiều vị tử đạo đã đổ máu mình ra để làm chứng cho điều này.
- Nếu thầy nói lại là Chúa Giêsu và các vị tử đạo không phải là những triết gia thì sao?
Câu hỏi làm Linh ngẩng mặt, đưa tay chống cằm, càng lộ nét ngây thơ trên khuôn mặt.
- Ừ há… Nếu họ không tin vào Chúa Giêsu thì sao?
Mặc cho Linh đang mãi nghĩ ngợi, Ân chẳng ưu tư chút nào về những câu hỏi đó, anh chỉ chú ý đến Linh đang đi cạnh mình. Cánh hoa lộc vừng vẫn rơi trong cảnh chiều cuối thu. Chợt, Linh nhìn đồng hồ:
- Ấy, trễ rồi, mình phải về nhà thôi!
- Về nhà chứ có phải đi học đâu mà trễ.
- Trễ thiệt mà.
- Ân chở Linh về nhé?
- Không cần đâu, Linh về bằng xe buýt.
Đã mấy ngày trôi qua, kể từ lần gặp Linh, anh vẫn mong được gặp lại người đồng đạo. Hai đứa khác chuyên ngành, chỉ học cùng nhau môn triết vì trường thiếu giáo viên. Anh mong đến giờ triết tuần tới để được gặp lại Linh nhưng nghĩ đến ông thầy đó thì niềm mong ước của anh cũng giảm đi nhiều. Nghe chuông nhà thờ vang lên, anh nhớ ra hôm nay là Chúa nhật nên anh đi lễ. Sau giờ lễ, anh vẫn nán lại trong nhà thờ. Chúa đang hiện diện trước mắt anh trong Nhà Tạm. Đức tin nói cho anh biết điều đó. Nhưng làm sao chỉ cho những người khác, như người thầy giáo đó biết được có Chúa trên đời này.
Thấy anh đi ra, vị linh mục già đến bắt tay anh:
- Hôm nay trông con cầu nguyện rất sốt sắng.
- Dạ, vì con đang có tâm trạng…
Hai người tiến đến hàng ghế đá bên đài Đức Mẹ. Anh hỏi:
- Làm sao để chỉ cho người khác thấy Chúa hả cha?
- Con muốn chỉ cho ai?
- Thầy giáo dạy môn triết học lớp con. Thầy bảo con chứng minh có Chúa.
- Con à, chúng ta nhận biết được Thiên Chúa là nhờ ánh sáng đức tin mà Chúa đã ban cho. Nhưng bằng lý trí, người ta vẫn có thể nhận biết được có Thiên Chúa.
- Làm sao biết được hả cha?
- Các triết gia Kitô giáo đã rất nỗ lực để chứng minh Thiên Chúa hiện hữu. Cha sẽ đưa cho con vài tài liệu để giúp con hiểu rõ thêm, nhưng con hãy luôn nhớ rằng, đức tin là quà tặng của Chúa ,và bằng chứng có sức thuyết phục người ta tin nhất đó không phải là một bài diễn thuyết hay, mà đó là đời sống của ta. Người ta sẽ nhận sẽ nhận ra Chúa khi đời sống của ta chiếu tỏa niềm tin.
Một tuần trôi qua, đã đến giờ học Ân mong đợi. Không chỉ vì anh mong được gặp Linh mà còn vì trong mấy ngày qua, anh đã đọc các tài liệu mà cha xứ đưa. Anh hy vọng có thể thuyết phục được người thầy của mình. Ân vào lớp, nhìn thấy Linh cũng đã đến rồi. Thầy giáo bước vào, vẫn là ánh mắt đó, giọng điệu đó:
- Hai anh chị ngồi vào bàn đầu cho tôi. Và kể từ nay, hai anh chị sẽ ngồi ở đó.
Không biết Linh cảm thấy thế nào, chứ Ân thì vui lắm vì được ngồi gần Linh. Giọng người thầy chen vào, làm niềm vui của Ân tan biến:
- Chúng ta nói tiếp về chủ đề tuần trước chứ hả? Anh chị hãy chỉ cho tôi thấy Chúa đi!
Ân cũng đang chờ đợi thầy hỏi câu đó. Anh liền trả lời:
- Thưa thầy, có Chúa ở trên đời. Em xin phép được hỏi thầy câu này: Ai sinh ra thầy?
Cả lớp cười ồ lên, thầy cũng cười, hỏi lại:
- Em hỏi có ý gì? Hay là sáng nay em quên uống thuốc?
- Em đang chứng minh có Thiên Chúa, xin thầy trả lời câu hỏi của em.
- À, cha mẹ tôi sinh ra tôi.
- Ai sinh ra cha mẹ thầy?
- Ông bà nội ngoại của tôi.
- Ai sinh ra ông bà của thầy?
- Ông bà cố của tôi.
Linh nghe hỏi liền mấy câu như thế cũng chẳng hiểu gì, nhưng nghe giọng điệu tự tin của Ân, Linh cũng thấy an tâm phần nào.
- Vậy, cho em hỏi thầy: Nếu ta cứ tiếp tục tìm về người đời trước như thế, chúng ta sẽ tìm đến người đầu tiên trên mặt đất này.
- Vậy thì sao?
- Người đầu tiên này không được sinh ra bởi một người nào, mà được Chúa dựng nên.
Thầy nói ngay:
- Không, Dac Uyn cho rằng, con người bởi vượn tiến hóa nên. Các nhà khoa học cũng đã chứng minh điều đó.
Cả lớp vỗ tay, đồng ý với ý kiến của thầy.
- Vậy thưa thầy, nếu ta tiếp tục hỏi: Vượn bởi đâu mà ra? Vũ trụ bởi đâu mà hình thành? Thì thử hỏi cái gì là nguyên nhân đầu tiên làm phát sinh mọi sự như thế?
Thầy không chút tỏ ra bối rối:
- Mọi thứ trong vũ trụ này đều phát sinh từ một vụ nổ Big Bang, từ đó hình thành nên những nguyên tử, phân tử, hợp chất vô cơ, hữu cơ, rồi đến cơ thể đơn bào, đa bào, động vật bậc thấp, động vật bậc cao và cuối cùng là những con người đang có mặt ở đây. Tất cả đều bởi tự nhiên.
Cả lớp vỗ tay hoan hô thầy, một phần cũng vì để lấy lòng thầy. Ân đứng lặng im, cố nhớ một điều mình đã đọc mà vẫn không nhớ nổi. Linh nhìn thấy sự bối rối của bạn mình. Cô góp lời:
- Dù cho mọi điều thầy nói có đúng đi chăng nữa thì Chúa vẫn có, Chúa vẫn đang hiện diện trong lớp này.
- Đâu, đâu, ở đó hay ở đây? Có ai thấy Chúa không cả lớp?
Cả lớp đồng thanh:
- Không!
Lần này thì cả Ân và Linh đều im lặng. Cả hai biết rằng có thuyết phục thế nào cũng vô ích. Ân cảm thấy buồn vì những cố gắng của mình chẳng đem lại kết quả gì. Điều đó cũng đúng thôi, Ân chỉ mới suy tư về sự hiện hữu của Thiên Chúa chỉ trong mấy ngày nay, trong khi đó, người thầy của anh đã có tới mấy năm liền nghiên cứu chuyên sâu về vấn đề này, đặc biệt đối với thầy là một người chẳng tin có Thiên Chúa, cho nên thầy ra sức tìm đủ mọi học thuyết để bênh vực cho quan điểm của mình.
- Các triết gia và các nhà khoa học nói chẳng có Chúa. Em là ai mà nói rằng có Chúa… Đó là lý do tại sao chúng ta phải học những tư tưởng vĩ đại của các triết gia. Hôm nay chúng ta học về…
Tuần này nối tiếp tuần nọ. Ân và Linh vẫn ngồi ở bàn đầu, vẫn là những câu hỏi châm chọc của thầy vào đầu giờ. Về sau, hai người bạn của chúng ta cũng chẳng nói lại gì trước những câu châm chọc đó. Hai bạn vẫn kiên trì giữ thái độ học rất nghiêm túc.
Tan giờ học, Ân đi cùng Linh:
- Thầy giáo cứ mãi đụng chạm đến niềm tin của mình. Linh có cảm thấy khó chịu không?
- Không, chỉ hơi buồn về thầy thôi…
- Hôm nay Ân chở Linh về nhé!
- Không được đâu, với lại nhà Linh xa lắm.
- Không có xa xôi gì hết. Linh thích đi xe buýt lắm hả? Mùi máy lạnh trên xe dễ chịu lắm hả?
Năn nỉ mãi, Linh mới chịu lên xe ngồi. Ân chạy chậm chậm, rẽ qua những con đường theo hướng chỉ của Linh. Bất thình lình, phía trước có người phụ nữ đang nằm trên mặt đường, bên cạnh chiếc xe máy bị ngã. Chị đang gắng sức chồm dậy nhưng vô ích. Chị quằn quại kêu cứu những người qua đường nhưng chẳng có ai dừng lại, mặc cho chị rên rỉ thảm thiết thế nào. Ân tấp xe vào lề, lao đến hỏi:
- Chị có sao không?
- Ư… chân của chị… không cử động được… đau quá!
Linh nhìn vào chân của chị:
- Mình phải đưa chị vào bệnh viện thôi.
Ân dắt chiếc xe máy của chị gởi vào một quán sửa xe gần đó. Anh gọi một chiếc taxi, giúp Linh đưa chị ấy lên taxi, còn mình thì chạy xe theo sau.
Bác sĩ chẩn đoán rằng chân chị đã bị gãy và bảo người nhà làm thủ tục để tiến hành điều trị. Linh nhẹ nhàng an ủi chị:
- Chị cứ an tâm, chị không sao cả, chỉ bị thương ở chân thôi.
- Cảm ơn hai em… Em giúp chị gọi chồng chị đến được không, số máy là…
Không lâu sau, giọng một người đàn ông trước cửa phòng:
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ…
- Vợ anh sẽ được phẫu thuật chân… Anh vào với chị ấy đi!
Cánh cửa hé mở… bóng một người đàn ông bước vào. Cả Ân và Linh đều ngạc nhiên. Người đàn ông đó chính là thầy giáo môn triết của mình. Người thầy cũng bất ngờ khi gặp học trò của mình ở đây. Anh vội quay sang chị đang nằm trên giường bệnh:
- Em có bị sao không? Đau ở nơi nào không?
Chị thấy anh đến thì không kìm được nước mắt nữa, chị òa lên:
- Chân của em… đau quá…!
- Không sao cả, có bác sĩ rồi, em an tâm đi!
Chị thút thít kể lại:
- Em đang chạy xe thì choáng váng, mất tay lái nên ngã xuống đường… Cái chân em đau quá, đứng dậy có được đâu, kêu cứu mọi người mà chẳng có ai đến giúp cả… Toàn là người vô tâm… May mà gặp được hai em này… nếu không thì…Huhu…
Nói đến đó thì chị lại òa lên khóc nữa.
Người thầy đã hiểu ra lý do mà hai học trò của mình có mặt ở đây. Anh quay mặt sang hai trò với ánh mắt đầy lòng biết ơn. Chưa kịp để thầy nói lời nào, Ân nhanh miệng:
- Chúng em đang đi học về thì gặp cô như thế…
Chị lại nũng nịu:
- Cũng tại anh đi dạy hoài, bỏ em đi một mình nên…Huhu…
- Thôi, nín đi em, đừng khóc nữa… Anh sẽ không xa em nữa đâu!
Hai người bạn cùng bật cười. Cũng phải thôi, lần đầu tiên được nghe thầy nói những lời dịu dàng đến thế, khác hẳn với giọng điệu nghiêm nghị, đầy mỉa mai ở lớp. Thấy hai vợ chồng đang thắm thiết với nhau, Linh kéo tay Ân và thưa:
- Thưa thầy và cô, chúng em đi đây ạ!
Thấy hai học trò đi vội, thầy giáo chạy ra cửa, nói vọng theo:
- Cảm ơn hai em nhiều lắm!
Mặc dù chưa biết buổi học tuần sau như thế nào, có còn những lời mỉa mai, châm chọc, nhưng hai bạn trẻ đều có thêm niềm hy vọng rằng thầy sẽ có một cái nhìn lạc quan về đạo Công giáo.
- Ân chở Linh về nha!
- Ừ!
- Đến rồi…
Chiếc xe dừng lại trước cổng của ngôi nhà lớn, có bãi cỏ rộng và một cây Thánh Giá lớn. Ân đọc dòng chữ trước cổng:
- Dòng Mến Thánh Giá…
Ân vẫn chưa hiểu hỏi lại:
- Linh ở trong này hả?
- Ừ…
Vừa nói xong, Linh chạy vội vào nhà, trên khuôn mặt nở một nụ cười, để lại vẻ mặt đầy ngơ ngác và luyến tiếc của Ân.
 
 

TỰ HÀO LÀ KITÔ HỮU

* Maria Nguyễn Thị Trúc Lư (Gx.Kiên Ngãi)
 
Trời lem nhem tối, nó cắp sách rời khỏi trường, một buổi học mệt mỏi vẫn chưa khép lại một ngày. Nó phóng xe thật nhanh về phòng kịp ăn để đi trực. Ai nấy cũng động lòng với sinh viên năm 2 ngành y, ban ngày đi học trên trường, tối đến lại phải túc trực ở bệnh viện, thế mà có mấy nhân viên cảm thông. Nghĩ đến đó nó lại thấy lạnh cả xương sống. Không biết tối nay nó phải trực với cô điều dưỡng nào? “Cầu Chúa không phải bà Lan là được. Con sẽ cố gắng làm việc, xin Chúa luôn đồng hành cùng con”.
Đường phố đã lên đèn, dòng người tấp nập chen nhau chạy xe nhanh hơn để được về với mái ấm gia đình sau một ngày làm việc. Sinh viên các trường khác thì lác đác vài tốp chạy bộ, vài tốp la cà quán xá gọi nhau í ới. Nó thấy buồn tủi, nhưng nghĩ đến cảnh một người được khỏi bệnh ra viện nó lại quyết tâm phấn đấu hơn.
Đạp gần 3km, cuối cùng nó cũng về đến phòng, mồ hôi ướt đẫm cả áo, xả vội vài gáo nước, ăn lót bụng chén cơm nguội rồi chuẩn bị đồ đến bệnh viện.
Trời tối mịt, lòng nó nơm nớp lo sợ, vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm: “ Xin Chúa giúp con qua khỏi đêm nay?”. Rồi lại cười thầm vì nhận ra mình ngốc thật, đi học mà cứ như sắp bước vào hang cọp vậy. Cuộc đời sinh viên ngành y là thế, có mấy đứa vỗ ngực cho là mình không sợ đâu, chỉ có đứa may mắn được trực cùng điều dưỡng dễ tính, hiểu mình thì mới dám lên giọng thôi,  đã có đứa phải nghỉ học giữa chừng vì không chịu nổi áp lực. Nói vậy chứ rồi cũng sẽ qua thôi, nó tự trấn an mình.
Rời khỏi những dòng suy nghĩ, nó liếc nhìn đồng hồ. Ui… chết! Chỉ còn 10 phút nữa, đạp nhanh thôi, không được đến trễ. “Mầy mà đến trễ là cả đêm không yên cho mà xem”. Nó cố lấy hết sức vượt qua cả mấy chiếc xe máy ọt ẹc chở những bốn người của một gia đình nào đó, có lẽ là đang đi dạo mát. Người nó nóng bừng, hơi thở hổn hển liên hồi. Đáp vào nhà xe, nó chạy như bay lên phòng hành chính khoa nội, bệnh viện đa khoa X. Cửa phòng đang đóng, vẫn còn sớm 2 phút, may quá. Nó rón rén kéo nhẹ cánh cửa.
- Đúng giờ quá nhỉ?- Cái giọng chua chát, khinh khỉnh của bà điều dưỡng Lan, người đàn bà khét tiếng khó chịu, đáng ghét nhất khoa, làm nó giật thót tim. Vỡ mộng, nó bước thật nhanh vào cúi đầu: “Con chào cô ạ!” để lấy lòng bà ấy. Không đợi bà ta lên tiếng, nó tiếp lời:
- Tối nay cô trực một mình sao ạ?
- Ừ! Hôm nay cô trực một mình.
Da gà nó chực nổi lên khắp cả người vì câu trả lời chưa bao giờ có của bà ấy từ khi nó vào thực tập ở đây.
- Vô cất đồ đi, ra cô chỉ làm cái này, rồi làm giúp cô.
Da gà nó lại nổi thêm lần nữa khi lớp lông dựng kia vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường.
- Dạ. Con vô rồi ra ngay ạ.
Thay vội áo blouse, nó cố nhấc chân nhẹ nhàng. Lòng thấy bất an, ngổn ngang những dòng suy nghĩ. Sao lạ quá, thường ngày bà ấy toàn chửi bới sao hôm nay lại ăn nói nhỏ nhẹ thế? Không biết “bom nổ chậm” bao giờ nổ đây?
- Con lại đây cô chỉ làm bệnh án rồi làm giùm cô nè. Chiều giờ cô tiêm thuốc nên giờ sợ làm không kịp.
Nó há hốc miệng ngạc nhiên, mọi khi bà ấy đều chờ sinh viên lên rồi bắt tiêm hết, đứa nào chậm chạp là chửi la mà sao nay lại lạ thường thế. Đầu nó quẩn quanh với mớ câu hỏi chưa có đáp án.
- Cái này con xem bảng nhiệt độ, huyết áp đo sẵn rồi điền vào theo mẫu này, con đã học rồi đúng không?- Bà ta vừa nói vừa chỉ tay rất rõ ràng.
- Dạ. Con học rồi ạ.- Nó ngẩn ngơ trả lời.
Mỗi người một việc, ngồi hồi lâu không ai nói với ai chỉ chăm chú vào công việc. Thỉnh thoảng nó liếc nhìn bà ta với vẻ mặt khó hiểu. Có lẽ hôm nay là Chủ nhật nên phải chốt nhiều sổ sách, nhưng lạ thay đã ba tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có bệnh vào, bệnh nhân cũng không ai kêu gì. Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm với nó.
- Con sao thế?
Không kiềm chế nỗi sự tò mò, nó hỏi trong sợ sệt:
- Dạ… Con thấy hôm nay lạ quá cô à? Cả cô cũng thấy lạ… Con…không có ý gì đâu ạ…chỉ là…
- Hôm nay là Chúa nhật mà con.
Câu trả lời dứt dạt đến giật gân, “ Chúa nhật ”, phải chăng nó nghe nhầm? Sao bà ấy lại nói “Chúa nhật”… Ôi, khó hiểu quá! Nó cố lấy hết can đảm hỏi tiếp:
- Sao cô lại biết Chúa nhật? Chẳng phải chỉ có những người Công giáo như con mới biết Chúa nhật sao?
- Cô là người Công giáo mà?
- Gì cơ???- Nó tròn mắt nhìn bà ta với độ ngạc nhiên vượt ngưỡng.
Đón được ý nó qua vẻ mặt ngơ ngác như nai, bà ấy bình thản nói:
- Thật ra cô định cảm ơn con nhưng nói cảm ơn thì không quen, vì trước giờ trong mắt mọi người cô là một bà phù thủy… Đúng là thế rồi!
- Không… Cô… Con…
- Cô nói sự thật mà, con không cần biện minh. Nhưng có mấy ai hiểu hết được cuộc sống con người, vì sức ép gia đình, vì tiền tài, địa vị, vì những đắng cay phải chịu đựng mà cô trở nên con người khô cằn, cay nghiệt, cáu gắt, khó chịu như thế đó. Ai cũng vừa sợ vừa ghét… Cũng đã xấp xỉ nửa cuộc đời rồi. Nhưng nhờ có con mà hôm nay cô mới thấy lòng mình thanh thản đến thế. Chắc con cũng tò mò lắm đúng không?- Giọng bà ấy trầm ngâm, buồn bã, đôi mắt ngấn lệ. Mắt nó tròn xoe nhìn bà ta mà lặng người. Gạt đi hàng nước mắt bà ta nói tiếp:
- Cảm ơn con đã tháo gỡ xiềng xích mà bấy lâu nay cô mang trong người. Thật ra cô cũng là người Công giáo. Lúc nhỏ rất sốt sắng kinh sách, từ khi ra trường không có việc làm vì cuộc sống mưu sinh nên cô lơ là việc đến với Chúa. Nhưng không vì thế mà cô trở nên thế này. Cớ sự là từ khi cô gặp chú, chú là bác sĩ N. Con biết đúng không? Cả hai yêu nhau thắm thiết, thề sống thề chết bên nhau, nhưng trớ trêu thay gia đình chú không mấy ưa vì cô là người Công giáo, nên không cho cưới hỏi. Họ bảo: “Nếu muốn cưới thì đạo ai nấy giữ nhưng mọi giấy tờ sau này phải để “không” vào mục tôn giáo và họ sẽ đưa cô vào làm ở bệnh viện. Tình yêu và tiền bạc đã làm cô mờ mắt, cũng đắn đo suy nghĩ, cũng khóc thầm nhiều đêm nhưng rồi lại sập bẫy satan. Đồng ý với điều kiện của họ, cô có một gia đình, lúc đầu hạnh phúc ngập tràn, vợ chồng thương yêu nhau, đạo cô cô giữ, mỗi Chúa nhật cô đều đến với Chúa. Thế nhưng, hoa hồng rồi cũng có lúc tàn, chỉ vỏn vẹn được vài tháng chồng cô đổi tính không cho cô đến nhà thờ nữa, ngày nào cũng lấy đạo ra mà nói hành. Sống trong cảnh gia đình bội bạc nhưng nào dám ly hôn, cô đành cắn răng chịu đựng, vì thế mà mỗi khi đến bệnh viện cô lại trút hết mọi bực tức trong lòng lên mọi người. Từ đó cô mang tiếng “phù thủy” trên môi miệng họ. Cho đến hôm nay, mọi thứ đã đi vào quỹ đạo của nó, chú và cô đã được con thức tỉnh.
Nó đờ người nhớ ra…
***
Cốc… Cốc… Cốc… Bác ơi! Bệnh nhân cần cấp cứu.
Cốc, cốc, cốc… Bác ơi…
- Sinh viên thực tập mà dám gõ cửa gọi bác sĩ!- Giọng cao ngạo của bác sĩ N làm nó tức tối.
- Dạ bác… Con xin lỗi nhưng bệnh nhân giường 15 phòng 2 xuất huyết, ộc ra nhiều máu cần cấp cứu mà cô điều dưỡng không có ở phòng trực, người nhà đang rất lo lắng.
Người đàn ông nhìn nó với vẻ khinh thường, chậm rãi nói:
- Không sao, những trường hợp này bình thường thôi, khoa tiêu hóa thì phải có xuất huyết, chỉ là biểu hiện của bệnh thôi.
- Nhưng… Bác ơi…
- Tôi đã nói không sao!- Lời nói cắt ngang lạnh lùng của một lương y làm nó hụt hẫng.
- Dạ, nhưng xin bác hãy nhanh lên!
Đó là phản xạ tự nhiên trong tâm lý con người khi thấy người gặp nguy hiểm. Nhưng phải chăng là ông ấy đã chai lì vì làm bác sĩ nhiều năm?... Không được rồi! Nó chạy nhanh lấy máy đo huyết áp xuống phòng bệnh. Huyết áp tụt nhiều, bệnh nhân mất khá nhiều máu nhưng làm sao bây giờ khi không có chỉ định. Đứng trước vực thẳm sự sống của một mạng người nó không thể đợi chờ. Mặc kệ tất cả, “Chúa ơi xin hãy giúp người này, xin cho con biết con phải làm gì bây giờ”. Ngay trong nháy mắt, nó lấy dịch truyền cắm vào kim luồn đã có sẵn để tăng thể tích tuần hoàn giúp bệnh nhân tránh rơi vào tình trạng choáng. Chợt nhớ đến bác sĩ trực lãnh đạo, nó chạy vào phòng bấm số gọi…
- Tại sao chưa có chỉ định của tôi mà một sinh viên thực tập như cô lại dám làm? Để thế bệnh nhân không chết nhưng cô làm thế càng nguy hiểm hơn.- Vẫn cái giọng điệu đó.
- Dạ… Dạ con xin lỗi bác nhưng trường hợp này không như bác nghĩ đâu ạ! Con sợ… nên mới tự ý xử trí.
- Cô hơn tôi à?- Thái độ tự cao khiến nó giận dữ.
- Thưa bác, lương tâm của người Công giáo không cho phép con đứng nhìn người khác đang gặp nguy hiểm.- Nó nói dõng dạc phát một.
- Cô dạy đời tôi à? Công với chả giáo!- Giọng điệu mỉa mai làm nó nổi máu điên nhưng bệnh nhân vẫn còn nguy hiểm nó phải dằn lòng.
- Con sẽ chịu mọi trách nhiệm sau, còn bây giờ xin bác hãy đến khám và cho chỉ định.
Ông ta thản nhiên đi đến giường bệnh… và liền giật người hốt hoảng vì tình hình không như ông ấy chủ quan.
- Xả dịch chảy nhanh! Rửa dạ dày!
Chị điều dưỡng trực nghe đâu hì hục chạy lên xử trí cùng.
…30 phút trôi qua, bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm. Nó mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế nuôi bệnh. Những lời cảm ơn dồn dập của người nhà khiến lòng nó nhẹ nhõm, vui vẻ và mạnh mẽ hơn. “Cảm tạ Chúa đã giúp con”.
Đôi chân rã rời, nó lê bước lên phòng hành chính.
- Tại sao anh chị lại vô trách nhiệm như thế? Lương tâm anh chị nằm ở đâu? Nếu bệnh nhân xảy ra vấn đề gì thì anh chị tính sao? Bệnh viện này sẽ thế nào?- Giọng gắt gỏng nghiêm khắc phê bình hơi to tiếng của bác sĩ trực lãnh đạo, phó giám đốc bệnh viện.
- Anh chị phải cảm ơn vì cô bé thực tập kia đã cứu anh chị đấy. Nếu cô ấy không cắm dịch thì bệnh nhân đã trụy mạch rồi… Anh chị sẽ chịu trách nhiệm trước lãnh đạo… Còn anh N, anh phải đích thân xin lỗi cô bé kia vì đã cư xử không đúng. Lúc nãy tôi đã nghe cả rồi.
Nó không buồn mở cửa phòng mà ngồi co ro nơi ghế đá, nghĩ về cuộc sống trần gian đầy tội lỗi này. Chẳng có bụi mà sao nước mắt lại cứ trào ra.
Hôm sau nó nhận được quà và lời xin lỗi của bác sĩ N: “Cảm ơn con- cô bé Công giáo”. Tin tức được lan truyền cả bệnh viện.
***
- Thì ra… Bác N là chồng cô?
- Ừ! Từ hôm ấy bác không còn cấm cản cô nữa, mà sáng nay còn đích thân đưa cô đến nhà thờ và xin theo học đạo. Khoảnh khắc ấy cô hạnh phúc vô cùng, con à. Tất cả là nhờ con, con đã cứu vợ chồng cô. Tạ ơn Chúa đã tạo ra một người con như con.
Đêm Chúa nhật thanh bình, lặng lẽ. Không khí trong lành, mát mẻ, nhẹ nhàng hạnh phúc như cành hồng đón đợi giọt sương mai. Lòng nó miên man trải theo làn gió. Một cảm giác là lạ lan khắp người nó làm ấm nóng tình yêu Chúa vô bờ. Một ngày Chúa nhật thật ý nghĩa, nó tự hào mình là Kitô hữu.
 

 

THIÊN ĐƯỜNG TRÁI TIM

* Anna Dương Thị Thái Chân (Gx.Ngọc Thạnh)
 
1.
Cầm trên tay kết quả khám thai, Tuyết Lam ngỡ ngàng không thể tin vào thực tại, tay nàng run rẩy sờ vào hình ảnh sinh linh bé bỏng trong bảng siêu âm. Đôi mắt trong veo ngày nào giờ đã rưng rưng lệ ướt.
- Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng con của chị đã mắc hội chứng dị tật bẩm sinh. - Vị bác sĩ nhẹ giọng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, một sự yên tĩnh tưởng chừng như có thể  bóp nát trái tim người mẹ trẻ.
- Chị có thể bàn với chồng chị về việc phá bỏ đứa trẻ này.  Anh chị còn nhiều cơ hội để sinh những em bé khỏe mạnh.
Gạt nước mắt đứng dậy, Tuyết Lam im lặng lấy tất cả giấy tờ siêu âm bỏ vào túi xách rồi đi ra khỏi phòng khám, để lại trên gương mặt ông bác sĩ đầy vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Chiều hoàng hôn đỏ thẳm đổ dài trên mặt nước. Những tia nắng được mặt trời chiếu tỏa khắp nơi. Nắng nhảy nhót cùng sóng nước, nắng vui đùa với mây rồi nắng hòa quyện cùng gió, mang theo hương vị mặn nồng của biển luồn vào mái tóc bồng bềnh ngang vai của Tuyết Lam. Bãi biển chiều nay thật đông người, mọi người ai cũng cười nói ríu rít vui vẻ. Tụi trẻ con thì bơi lội dưới nước như những chú cá đang tung tăng giữa đại dương xanh ngát. Xa xa, những chiếc thuyền nhỏ lênh đênh theo nhịp sóng. Tất cả tựa như bức tranh khắc họa lại tất cả mọi vẻ đẹp của tạo hóa. Sống động vui tươi nhưng bình yên đến lạ.
Nếu bây giờ Huy đang ngồi cạnh Tuyết Lam, chắc chắn bức tranh ấy sẽ tuyệt vời đến dường nào!
 
2.
- Đến chưa hả anh? Anh kì thật, sao lại che mắt em rồi đưa em đi đâu thế này?
- Rồi, giờ thì em mở mắt ra đi Lam.
- Để xem nào, anh muốn cho em xem gì vậy ta?
Khung cảnh dần hiện ra trong đôi mắt long lanh của Tuyết Lam. Nàng đang ở trong một tòa nhà rất rộng lớn. Chỉ có điều…  Nàng nhìn xung quanh thì nhận thấy có rất nhiều hàng ghế dài được sắp thẳng tắp. Hai bên tường thì vô số cánh cửa gỗ lớn đã đóng cẩn thận, trên đấy được chạm khắc những hoa văn tinh xảo nghệ thuật. Nàng ngạc nhiên nhìn Huy như muốn hỏi: Nơi nào mà lạ quá vậy anh? Huy mỉm cười xoay người nàng lại. Đập vào mắt nàng lúc này là hình ảnh cây Thánh Giá với bức tượng Chúa Giêsu chịu nạn được cố định trên tường. Trong bóng tối mờ ảo dưới ánh đèn chầu leo lét, nàng quay lại nhìn Huy như vừa hiểu ra điều gì đó.
- Đây là nhà thờ phải không anh?
- Ừ, em! - Huy cười. Vẫn là nụ cười hiền lành ấm áp ấy, nụ cười mà nàng đã yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ.
- Sao anh lại đưa em đến đây? Anh là người Công giáo?
Huy chẳng nói gì, chàng nhẹ nhàng nắm tay nàng, đưa nàng đến chiếc ghế cuối cùng trong nhà thờ. Cả hai ngồi lặng im như vậy mà nhìn lên Thánh Giá. Tuyết Lam chưa bao giờ thấy Huy lạ như vậy. Trong lòng nàng lúc này có biết bao điều thắc mắc, nhưng lại không dám lên tiếng hỏi Huy. Nàng sợ phá vỡ bầu không khí trầm mặc lúc này. Hay đúng hơn là nàng muốn được ngồi nắm tay Huy, cùng chàng hướng lên bức tượng Chúa Giêsu chịu nạn và cùng cảm nhận sự thánh thiêng trong chính ngôi thánh đường này.
- Đây là nơi mà anh đã trải qua trong suốt những năm tháng tuổi thơ của mình. Ngay từ bé anh đã là trẻ mồ côi và sống trong trại mồ côi của các sơ phía sau nhà thờ này. Cuộc đời anh tưởng chừng đã kết thúc sau cái chết của ba mẹ anh. Nhưng Thiên Chúa chẳng hề bỏ rơi anh, Ngài ban cho anh một gia đình mới, đó là các sơ và các bạn trong trại mồ côi. Họ giúp anh lấy lại tinh thần. họ giúp anh lạc quan hơn, họ chính là động lực để anh có thể bước tiếp và có được thành công như ngày hôm nay.
Tuyết Lam tròn xoe mắt nhìn Huy. Bỗng nhiên nàng cảm thấy yêu Huy nhiều hơn sau khi biết rõ về cuộc đời chàng. Trước kia, đôi lúc Tuyết Lam cũng hay hỏi thăm về gia đình Huy, nhưng lúc ấy chàng chỉ nói rằng rồi sẽ đưa nàng ra mắt gia đình. Nàng từng tưởng Huy cũng là một người con xa quê, lên thành phố học và kiếm sống như bao người. Giờ thì nàng rất đỗi ngạc nhiên khi biết chàng lại có một quá khứ chẳng giống như những người khác tí nào.
- Anh đã từng nói với em là anh sẽ đưa em ra mắt gia đình anh… -Huy trìu mến nhìn nàng.
- Vậy giờ chúng ta sẽ thăm trại mồ côi và các sơ đúng không anh?
- Ừ! Chúng ta sẽ đến đấy. Nhưng em có biết vì sao anh lại đưa em vào nhà thờ trước không?...  Lam à! Ngôi thánh đường này mới thực sự là căn nhà tuổi thơ của anh. Nơi này luôn có sự hiện diện của Thiên Chúa, chính là người Cha kính yêu nhất mà anh hằng thờ phượng. Ngoài những giờ sinh hoạt với mọi người trong trại mồ côi, anh luôn đến đây để cầu nguyện cùng Cha. Anh tìm thấy sự bình an trong những giây phút tĩnh nguyện, để từ đó anh biết mình còn rất may mắn vì được Cha cho anh nhận biết Ngài. Cha luôn ở bên anh mỗi khi anh gặp khó khăn, Cha xoa dịu nổi đau và ủi an vết thương trong lòng anh. Cha còn ban cho anh một món quà lớn nữa. Em biết không, món quà ấy chính là em.
Đôi mắt Huy âu yếm nhìn nàng.
- Có thể những gì anh nói hơi khó hiểu đối với một người ngoại đạo như em, nhưng anh muốn cho em biết về Thiên Chúa, về người Cha rất mực yêu thương con của mình, luôn luôn bên cạnh con cái để bao bọc che chở và sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm nếu đứa con ấy biết ăn năn hối lỗi. Thiên Chúa là Tình Yêu, một Tình Yêu đã gieo những hạt mầm nhân ái và nuôi dưỡng chúng lớn lên trong  tâm hồn anh. Giờ đây, anh muốn em cũng sẽ sống cùng anh trong chính Tình Yêu ấy.
Huy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuyết Lam, nhẹ nhàng mang vào ngón áp út chiếc nhẫn đã được anh chuẩn bị từ trước.
- Đồng ý làm vợ anh nhé?

Ngôi Thánh đường tràn ngập ánh nến lung linh và hoa muôn sắc. Khúc hòa xướng vang lên như muốn hòa quyện cùng niềm vui của đôi tân hôn. Chú rể với bộ veston đen sang trọng bên cạnh cô dâu xinh đẹp trong chiếc đầm cưới trắng thuần khiết. Tay trong tay, chàng và nàng tiến vào cung thánh. Tay trong tay, họ dâng lời nguyện ước trăm năm.

Có lẽ Tuyết Lam sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế gian nếu như Huy không rời khỏi cuộc đời nàng sớm như vậy. Huy mất trong một vụ tai nạn máy bay khi anh đang đi công tác đến Paris. Anh qua đời quá đột ngột, bỏ lại nàng cùng sinh linh yêu dấu, chỉ mới tựu thai chừng ba tháng.
 
3.
Tuyết Lam sinh bé Ân… Mặc cho bao lời can ngăn của cha mẹ và bạn bè, nhất là khi họ biết nàng đang mang một cái thai dị tật. Mặc cho nàng biết rằng nàng còn trẻ và nàng còn có nhiều cơ hội. Bỏ cái thai để bắt đầu một cuộc sống mới, chính là sự lựa chọn hợp lí nhất trong hoàn cảnh lúc này. Đôi khi Tuyết Lam tự hỏi: Phải chăng vì tình yêu mà nàng dành cho Huy đã khiến nàng quyết định sinh bé Ân? Nhưng từ sâu thẳm trong lòng, Tuyết Lam cảm nhận được có một sức mạnh siêu nhiên vô hình khác đã níu giữ lương tâm nàng lại. Có lẽ đó là Tình Yêu, một Tình Yêu vĩ đại mà Huy đã từng nói với nàng:  “Thiên Chúa đã sai Con Một đến thế gian để nhờ Con Một của Người mà ta được sống. Tình yêu cốt ở điều này, không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Người đã yêu thương chúng ta, và sai Con của Người đến làm của lễ đền tội cho chúng ta.” (1Ga 4,9-10). Tình Yêu đã làm tất cả vì nhân loại; còn nàng, không lẽ nàng nhẫn tâm giết chết con mình chỉ vì một cuộc sống tương lai vô vị.
Bé Ân năm nay đã lên bốn tuổi. Căn bệnh bẩm sinh khiến hai chân em bị teo lại, mọi sinh hoạt đều phải nhờ mẹ giúp đỡ. Tuy nhiên, Ân là cô bé rất dễ thương bởi gương mặt bầu bĩnh và đôi mắt trong veo thuần khiết. Hàng ngày, sau giờ làm việc ở công ty, Tuyết Lam ghé sang nhà ngoại để đón bé Ân, sau đó hai mẹ con cùng nhau đến nhà thờ dự thánh lễ chiều. Ngày lại ngày, cuộc sống nàng và bé Ân vẫn cứ trôi đều theo dòng chảy thời gian. Nhưng có lẽ chẳng ai biết được, nàng chỉ chăm sóc và nuôi dưỡng bé Ân như làm bổn phận của một người mẹ. Trong lòng nàng biết rõ, nàng không yêu bé Ân nhiều như nàng đã yêu Huy. Nàng cảm thấy khó chịu khi mỗi ai đó ôm bé Ân và nựng nịu bằng những câu đại loại: “Ôi, con bé dễ thương quá!”. Lúc ấy nàng chỉ muốn hét lên rằng: “Giả dối, các người đang nghĩ trong bụng rằng con tôi là một đứa què chứ gì! Các người cho rằng chỗ con tôi là phải ở trong bệnh viện chứ không phải ở đây phải không?”. Những cơn giận dữ ấy vơi đi thành nỗi buồn, và nỗi buồn dần phôi phai thành thái độ hững hờ xa cách…
 
4.
- Con đã làm cái gì thế này?- Tuyết Lam đưa mắt nhìn con đang ngồi bên đống thủy tinh vỡ vụn trên sàn nhà.
- Mẹ ơi con xin lỗi, con chỉ muốn xem những bông hoa mẹ cắm trong lọ thôi. - Bé Ân rơm rớm nước mắt sợ sệt nhìn Lam.
Nàng chán nản nhìn con bên đống đổ vỡ. Nàng không phải là người mẹ ích kỉ đến mức giận dữ con mình chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng chiếc lọ bé Ân làm bể là chiếc lọ cắm hoa Huy đã tặng nàng. Mỗi ngày nàng đều cắm những đóa hồng vào đấy,  mỗi ngày nàng nhìn nó và cảm nhận Huy vẫn còn sống trong ngôi nhà này. Bao nhiêu mệt mỏi cùng áp lực công việc dồn nén bấy lâu chợt vỡ òa. Nàng đổ hết bữa ăn tối, đưa con gửi sang nhà ngoại, rồi một mình lái xe đi trên đường phố giữa trời đêm lạnh lẽo. Tuyết Lam phóng chiếc ô tô lao về phía trước, thả hồn vào nổi cô đơn bất tận…
- Xin hãy dừng xe!- Một bà cụ nhỏ bé đang vẫy tay, đứng ngay rìa đường, bên cạnh chiếc vali đặt dưới chân, mắt hướng về xe nàng.
- Bà cần gì ạ?
- Có thể chở bà đến một nơi được không?
Căn nhà phía sau lưng bà cụ trông thật hiu quạnh, có chút gì đó cô đơn lạnh lẽo hệt như  bà lúc này. Nhìn bà cụ với khuôn mặt nhân hậu một mình trong đêm khuya giá rét, Tuyết Lam chạnh lòng thương.
- Dạ được. Mời bà lên xe.
Khi vào xe, bà cụ đưa cho nàng địa chỉ nơi cần tới.
- Con có thể đi vòng qua khu công nghiệp được không?
- Nhưng đó không phải là đường ngắn nhất để đến địa chỉ này, bà ạ.
- Bà không vội mà…-  Ngừng lại một lát bà nói tiếp- Bà biết, bà đang đi đến viện dưỡng lão.
Tuyết Lam chở bà cụ đi qua khu công nghiệp, đến những nơi bà muốn đến. Bà chỉ cho nàng khu chung cư mà vợ chồng bà đã thuê khi họ mới cưới, xóm chợ mà trước kia bà ngồi đó bán rau, ngôi trường mà các con bà đã từng học. Thỉnh thoảng bà bảo nàng đi chậm qua một công viên hay một góc phố đặc biệt nào đó, dừng lại trong bóng tối và im lặng.
- Thế cụ ông và các con của bà đâu ạ?- Nàng hỏi để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lạnh lẽo lúc này.
- Ông ấy mất lâu rồi. Hai đứa con lớn thì đang định cư ở Mỹ. Chỉ có đứa út là ở với bà, nhưng nó cũng đã qua đời hơn một tháng vì căn bệnh bẩm sinh.
- Đó là bệnh gì vậy ạ?- Tuyết Lam tò mò.
- Hội chứng Down. - Đôi mắt bà ươn ướt- Nó là đứa con bà yêu nhất. Hai đứa lớn tuy giỏi giang hơn, học rộng hơn, nhưng cuối cùng thì cũng bỏ bà bơ vơ trong căn nhà lạnh lẽo. Mỗi năm tụi nó về có một lần, đến khi lập gia đình rồi thì chỉ gửi tiền cho bà rồi trốn luôn bên ấy.
Khuôn mặt nhăn nheo lộ rõ vẻ u sầu mệt mỏi, bà cụ tiếp tục kể như được trải nổi lòng bấy lâu bị sự cô đơn đè nén.
- Khi bà vừa sinh thằng út, bà ghét nó lắm, không muốn nhìn thấy nó. Lúc ấy bà không tin rằng bà lại sinh ra một con quỷ như nó. Nhưng sự đời nổi trôi, bao nhiêu biến cố xảy ra, chỉ còn nó là ở với bà, chia sẻ mệt nhọc với bà. Đến khi bà thực sự yêu nó thì nó lại bỏ bà mà đi mãi mãi…
Trời càng về đêm càng lạnh. Cả hai người phụ nữ  đều lặng im trong những suy nghĩ cuộc đời.
Xe dừng lại trước viện dưỡng lão. Bà cụ bước xuống, rút ví ra, dịu dàng nói với Tuyết Lam:
- Cám ơn con. Bà còn ít tiền, con cầm cho bà vui.
- Dạ không. Cảm ơn bà. Bà đã cho con rất nhiều. - Tuyết Lam trìu mến nhìn bà cụ.
Bà cụ ôm nàng thật chặt rồi bước về phía cổng. Trước khi đi vào, bà quay lại nhìn nàng, hiền từ nói: “ Hãy yêu thương, ngay khi còn có thể, đừng để sau này phải hối hận, con à!”.
Âm thanh tiếng đóng cổng vang lên, âm thanh khép lại một cuộc đời.
Huy đã từng nói với nàng: “Đôi khi Thiên Chúa dùng những biến cố giản đơn để thức tỉnh ta khi ta đang u mê trong vũng nhơ tội lỗi”. Bất giác, nàng cảm thấy mình hạnh phúc xiết bao. Ít ra nàng cũng hiểu rằng, sự cô đơn trong trái tim của một người từng bất hạnh như nàng vẫn còn có thể lấp đầy bởi nhiều yêu thương khác.
* * *
Đêm đã khuya. Ánh trăng vàng tỏa ánh sáng dịu dàng qua khung cửa sổ phòng ngủ. Tuyết Lam ngồi lặng lẽ ngắm khuôn mặt đứa con yêu đang say giấc. Đôi mắt bé Ân chợt mở. Vừa nhìn thấy nàng, bé Ân liền ngồi dậy, dùng tay và cơ thể di chuyển rồi ôm choàng lấy mẹ.
- Mẹ ơi, con sẽ không hư nữa, mẹ đừng bỏ đi nữa nha mẹ! Con sợ lắm.
Tuyết Lam siết chặt con. Đôi mắt nàng đỏ hoe, nghẹn ngào bật lên tiếng nấc.
- Con ơi! Mẹ xin lỗi.
Đâu đó trên bầu trời đêm huyền ảo có một vì sao chợt bừng sáng…
 

NƠI ĐÂU LÀ HẠNH PHÚC?

* Anê Võ Thị Phương (Gx.Mằng Lăng)
(Dựa vào câu chuyện có thật mà tôi được nghe kể)
 
Chìm dần, nhẹ dần, không giãy dụa, giành giật gì nữa...
Tự mình kết thúc chuỗi ngày buồn đau, sự cô độc lẫn vào cả trong hơi thở.
Bỗng dưng đâu đó, một tiếng nói vọng về.
Như ngọn đèn bừng lên giữa đêm khuya...
Chỉ một chút le lói tựa niềm hi vọng cứu vớt cuộc đời một con người...
 
Hai giờ sáng.
Ngân chợt tỉnh giấc. Nhìn sang chiếc nôi bên cạnh giường, tiếng thở đều đều nhẹ nhàng vang lên làm cô an tâm. Cô bất giác mỉm cười. Giờ thì gương mặt cô không còn đẫm nước mắt nữa. Nhìn đồng hồ, Ngân đưa chiếc nôi nhè nhẹ rồi tự dỗ mình vào giấc ngủ. Một con cừu, hai con cừu rồi ba con cừu...
Mấy tháng trước, đêm nào Ngân cũng mất ngủ. Hễ đến khuya là Ngân lại giật mình tỉnh giấc. Nước mắt bao trùm lấy cô cả trong mơ. Từ ngày có nhóc Min, cuộc sống xung quanh cô bỗng trở nên sinh động hẳn lên. Sáng ra, một ngày của bà mẹ trẻ bắt đầu. Cô vội vàng băm thịt nấu cháo rồi tưới cho mấy luống rau trong vườn, chờ nhóc nhà cô tỉnh dậy. Min đang tập nói, cứ “à, ơi” rồi bập bẹ kêu “mẹ, mẹ”. Chưa bao giờ Ngân vui và hạnh phúc như thế này. Giờ cô mới thấm thía câu lời Chúa mà Cha quản xứ từng giảng: “Cứ tin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ gặp, cứ gõ thì sẽ mở cho”(Lc 11,9). Quả là Chúa không bỏ rơi cô. Thế mà có lúc cô đã muốn buông xuôi tất cả, muốn kết thúc cuộc sống hiện tại nhiều đau khổ này. Nhìn cánh môi chúm chím, nụ cười như ánh mặt trời của nhóc Min, là Ngân lại tràn đầy sức sống. Cô như tỉnh mộng sau cái quyết định dại dột của mình...
Ngày đó mẹ mất, ba bỏ đi, Ngân trở thành đứa bé mồ côi và được bà đem về nuôi dưỡng. Ngân không phải máu mủ, ruột rà gì với bà cả, chỉ là hai người phụ nữ đơn độc tựa vào nhau mà sống. Mười hai tuổi, cô đã biết thế nào là mất mát...
- Thưa bà, con đi học.
- Ừ, Ngân của bà học ngoan nhé!
- Bà ơi, trưa nay mình ăn gì thế ạ?
- Cô Ba nhà bên bán rau có đem qua một ít nè. Bà nấu xong rồi, lát bà cháu mình ăn.
- Dạ, ăn rau cho mát bà nhỉ!
Bà nhìn cô cháu nhỏ cười móm mém. Bà có tuổi rồi, tóc bạc nhiều, dáng đi còng hẳn.
- Bà này, bà cháu mình cứ sống với nhau như thế này mãi nhé bà. Sau này lớn lên, con sẽ đi làm, sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi bà, đưa bà đi du lịch nữa. Bà phải hứa là luôn khỏe mạnh đấy!
Thế mà, sau một buổi học về, Ngân thấy cô chú hàng xóm tập trung nơi nhà mình rất đông. Bước vội vào nhà, Ngân mới hay bà đã đi rồi. Đi xa lắm. Không một ai bên cạnh. Năm ấy Ngân 18 tuổi, tựa như cánh bèo lênh đênh giữa mênh mông sóng nước, gió cứ vô tình thổi, chao đảo, ngã nghiêng không biết đi đâu về đâu ...
Thế rồi Ngân tự đứng dậy được. Cô làm nhiều việc để không có thời gian ngồi suy nghĩ mông lung. Học một buổi, buổi còn lại cô xin phụ làm ở một quán cà phê nhỏ. Tối về, nỗi nhớ bà cứ đau đáu quanh quẩn. Cô giấu nổi đau vào đáy mắt để không ai biết, rồi khi đêm về tháo lớp vỏ bọc ấy, Ngân vẫn là một cô gái yếu đuối cần được che chở, cần được quan tâm. Anh đến, như một luồng sáng kéo cô ra khỏi nơi tối tăm đó. Lần đầu tiên, ngoại trừ Bà và Mẹ còn có một người thật lòng yêu thương, quan tâm, chăm sóc cô.
Một lễ cưới đơn giản diễn ra nhưng cũng không kém phần trang trọng tại nhà thờ gần gia đình anh sống. Cô yêu anh và yêu Chúa của anh nữa. Ngài có một nụ cười thật hiền. Trong chiếc váy trắng ngần, cô khoác tay anh đi vào nhà thờ với niềm hạnh phúc vô bờ bến. Hôm ấy nắng vàng và ấm lắm. Nhìn lên bầu trời xanh kia, cô như thấy Bà và Mẹ mỉm cười chúc phúc...
Một năm, rồi hai năm mà cô và anh vẫn chưa có tin vui. Công việc tài xế của anh vẫn vậy, cứ đi đi rồi về về. Nhà anh thúc giục, cô cũng nôn nao lắm. Tổ ấm gia đình đâu chỉ hai người là đủ. Những ngày Chúa nhật đến nhà thờ dự lễ, cô càng khát khao hơn ai hết thiên chức làm mẹ khi nhìn những cặp vợ chồng bồng bế thiên thần nhỏ ríu rít nói cười. Và cô cầu nguyện với Chúa...
Cuộc đời mà, mấy ai trọn vẹn cả. Người được thứ này thì lại mất cái kia. Phải chăng là quy luật? Nhìn giấy kết quả xét nghiệm trên tay, Ngân như chết lặng. Cô cứ đờ người như không tin vào sự thật quá phũ phàng. Chỉ một tờ giấy thôi, tất cả hi vọng về tương lai cô coi như sụp đổ. Chỉ với một lời kết luận tưởng chừng đơn giản của bác sĩ : “Cô không thể có cơ hội làm mẹ”... Giờ thì nội tâm cô giằng xé dữ dội. Cô biết phải nói gì với anh, với hạnh phúc gia đình mà cô đang vun vén. Anh, chồng cô, sẽ như thế nào khi biết tin này? Rồi mai đây ánh mắt khao khát có con, nghe tiếng gọi “ba” từ con thơ, đưa con đi dạo công viên mỗi chiều... với anh chỉ là mong chờ bởi cô không thể sinh con? Rồi ba mẹ chồng sẽ khó chịu với người con dâu bất lực này như thế nào? Những bữa cơm sẽ trở nên lạnh nhạt, sẽ không còn cử chỉ ân cần, thân mật với nhau bên từng món ăn ngon, mà thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, cố tạo ra khoảng cách vời vợi...!
Cơn mưa chiều mỗi lúc như nặng thêm, Ngân không biết mình rời bệnh viện thế nào. Chỉ là giờ đây, cô đang ngồi trong bậc ghế cuối nhà thờ. Cô nhìn lên Thánh Giá, nước mắt lăn dài...
- Con đã làm gì nên tội mà giờ con phải chịu nổi đau như thế này? Tại sao lại là con? Tại sao không cho con một chút niềm tin sót lại? Con chỉ còn mỗi gia đình này để nương tựa, sao lại đối xử bất công với con thế này? Chúa ơi, sao Ngài không ghé mắt nhìn con dù chỉ một phút thôi?...
Ngân không dám nhìn vào mắt anh, bởi vì cô sợ. Ba mẹ, kể cả anh, đều im lặng. Không một sự trừng phạt nào có thể nặng nề hơn sự im lặng đó. Gần như cả một thế kỉ trôi qua với Ngân, dài vô cùng tận. Rồi anh đến, ôm Ngân vào lòng: “Không sao đâu em, sẽ ổn cả thôi”, mà mắt rưng rưng.Tối, Ngân nghe mùi khói thuốc lảng bảng, bóng anh bên cửa sổ càng nhạt nhòa hơn. Ngân không nói gì, chỉ biết câm lặng mà khóc...
Không khí trong nhà như có một tầng mây bao phủ. Lặng im, vật vờ. Cái náo động trước đây đã đi đâu mất. Ba mẹ anh như ít nói hơn nhưng vẫn động viên, lo Ngân nghĩ không thông. Công việc tài xế của anh cứ đi đi về về. Anh vẫn vậy, vẫn ân cần với cô, chỉ là vòng ôm của anh cứ thưa dần, thưa dần, không đủ sưởi ấm cô nữa...
- Em ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lát.
Ngân ngồi xuống ghế, nhìn vào mắt anh, chờ anh nói. Sau một vài phút im lặng…
- Chúng ta li hôn đi. Anh có người khác rồi. Và cô ấy đang mang thai đứa con của anh… Anh biết anh có lỗi nhưng chúng ta không thể nào tiếp tục được nữa, em cũng hiểu điều đó mà...
Anh đặt ra cho cô một câu trả lời, chẳng cần cô níu kéo. Đúng rồi, cô hiểu chứ, hiểu rất rõ ràng. Nhưng chỉ là đột ngột quá. Mà cũng đâu phải đột ngột... Tim bỗng dưng thắt lại... Như cái ngày cô biết mình không thể có con. “Mày không sinh con được mà Ngân, mày đang nghĩ gì vậy? Lẽ ra khi biết điều đó mày phải trả lại cho anh cuộc sống tự do đi chứ. Mày đang cướp đi của anh cái quyền làm cha những đứa con, quyền ẵm bồng cháu của ông bà đang tuổi xế chiều. Mày phải để anh tìm hạnh phúc mới, bên người vợ và những đứa con xinh xắn, đó mới là điều đúng đắn nhất”...
Hôm nay, trời cũng mưa. Và Ngân đã quyết định. Cô kí vào tờ đơn trước mặt. Nét chữ cứng cõi và kiên cường như chính bản thân cô. Chưa bao giờ Ngân tỉnh táo như lúc này. Anh đi khỏi nhà từ lúc nào cô chẳng rõ. “Muối đã nhạt đi thì lấy gì muối nó cho mặn lại?” (Mt 5,13). Đã đến lúc cô nên giải thoát cho cả hai, cho tình yêu không đến hồi kết này.
“Gửi ba mẹ!
Cho con một lần cuối được gọi ba mẹ là ba mẹ của con nhé. Con luôn muốn được phụng dưỡng ba mẹ đến hết đời vì trong lòng con, hai người như là cha mẹ ruột của con vậy. Con từ nhỏ đã mồ côi, Mẹ và Bà bỏ con mà đi xa, con chỉ còn một mình. Rồi con yêu anh và con có ba mẹ. Ngày con về làm dâu, con đã được ba mẹ yêu thương, dạy dỗ. Con lại có Cha trên trời, đó là hạnh phúc lớn lao mà ngay cả trong mơ con cũng không dám nghĩ đến. Con xin cầu chúc ba mẹ luôn được Cha giữ gìn và thật khỏe mạnh để vui hưởng tuổi già. Có lẽ con không còn có phúc phận được làm con của ba mẹ nữa. Vậy thì con đành ra đi, để cho anh tìm hạnh phúc mới. Ba mẹ đừng trách anh ấy. Và cuối cùng cho con xin lỗi!” . Lá thư cô để kèm với tờ đơn trên bàn.
Đứng bên bờ sông lộng gió, Ngân nhìn ra mông lung. Toàn nước là nước. Cứ chìm dần, nhẹ dần. Và suy nghĩ của cô ngưng hẳn. Cuộc sống của cô, tình yêu của cô, hi vọng của cô, và cả hơi thở này... tất cả đều sẽ biến mất. Bóng đen bao trùm lấy cô. Lạnh lắm, nhưng không sao, cô không thể quay đầu lại nữa rồi. Xa xa kia, cô thấy Bà và Mẹ đang vẫy tay. “Chờ con theo với. Con không muốn sống một mình nữa !”, cô chạy theo. Thế nhưng, bóng hai người nhạt dần rồi mất hẳn. “Xin đừng bỏ con lại, Mẹ ơi, Bà ơi”. Cô gục đầu khóc nức nở thì bỗng dưng, có tiếng nói vọng lên, một luồng sáng bao quanh lấy cô.
- Ngài là ai?
- Ta là Chúa của con đây! Đừng thất vọng, đừng bị ma quỷ che mờ đôi mắt. Thập Giá ta trao cho con, con không vác được ư? Đừng lo lắng, đừng sợ cô độc. Ta sẽ che chở cho con.
Vâng, là Chúa của cô thật rồi, Ngài đã gọi cô như ngày cô lãnh nhận bí tích Rửa tội: “Ta đã gọi tên con, con thuộc về Ta” (Is 43,1).
...
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Ngân giật mình ngẩng đầu lên. Min lại gần, nhìn vào cuốn sổ Gia đình Công Giáo trên tay mẹ.
- Ồ! Sách gì đẹp vậy mẹ? Mà sao mẹ khóc? Min làm mẹ buồn à?- Giọng cậu tiu nghỉu.
- Đâu, mẹ có khóc đâu nào! Con nhìn nhầm rồi đó. Lại đây, con trai muốn khoe mẹ thứ gì đúng không?- Lau vội khóe mắt, Ngân cười nhìn con trai.
- Đúng rồi mẹ ạ, hôm nay cô cho con hẳn hai con mười vào sổ bé ngoan nè. Cô còn khen con hát hay nữa...
Cô hôn chụt vào đôi má phúng phính của Min. Thiên thần nhỏ mà Chúa đã gửi đến để sưởi ấm cho cuộc đời Ngân. Ngày đó, cô được người ta vớt lên ngay lúc tưởng không còn thở nữa. Tỉnh dậy, quanh cô rất đông người. Họ ân cần hỏi han cô, người bảo cô còn trẻ mà sao dại dột. Đúng rồi, sao cô lại yếu đuối đến mức độ ấy? Sao ngay cả mạng sống của mình mà cô không níu giữ nổi? Ngay lúc này đây, tiếng Chúa vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Đừng lo lắng, đừng sợ cô độc. Ta sẽ che chở cho con”.
Ngân đã đi qua những thời khắc tăm tối nhất của cuộc đời. Và điều gì đang chờ đón cô phía trước, cô chưa rõ. Nhưng sẽ không bao giờ cô có suy nghĩ ngốc nghếch này một lần nữa. Ngân về lại mảnh đất tuổi thơ cô từng gắn bó. Quả là một quãng thời gian khó khăn với Ngân. Đêm nào cô cũng mơ thấy ác mộng. Nửa đêm là giật mình tỉnh giấc. Và điều kì diệu đã đến với cuộc đời cô. Hôm ấy, một ngày cuối tháng năm, trời không xanh và đẹp, vừa đi chợ về cô trông thấy một chiếc nôi nhỏ đặt bên đường làng. Cô lại gần và nhìn quanh, một mảnh giấy đập vào mắt : “Xin hãy nhận chăm sóc giùm đứa con bé bỏng của tôi!”. Và bên cạnh là hàng chữ ghi ngày sinh. Cô nhìn vào đôi mắt bé con ấy. Thương quá! Cô luôn ao ước có một đứa con thế này thì không được, người có được lại không quý trọng. Nhưng âu là cái số. Ai cũng có lý do để tự biện minh cho mình. Cô đặt tên con là Quang Nhật, là ánh sáng mặt trời, là hi vọng của cô ngay khi cô yếu đuối nhất. Và “Min, Min”, tên gọi ở nhà của con.
Mới đó mà đã ba năm, Min cũng đã tròn bốn tuổi. Min càng lớn càng ngoan, không hay nhóc nhè hay vòi vĩnh gì cả, lúc nào cũng quấn lấy mẹ và đòi giúp mẹ công việc nhà. Dù con có lớn đi chăng nữa vẫn là thiên thần bé bỏng của cô ngày nào. Cô sống một cách bình dị, làm những công việc đơn giản. Trồng rau, trồng hoa rồi đem ra chợ bán, đưa Min đến nhà trẻ… Và cứ mỗi Chúa nhật, Ngân lại dắt con đến nhà thờ dự lễ. Cảm giác bình yên trong tâm hồn.
Cô cũng đã qua cái thời gục đầu vào thương nhớ, về một người tưởng chừng sẽ không bỏ rơi cô. Cô không gặp lại người đàn ông đó, cũng không biết họ sống như thế nào. Có khi nào anh nhớ đến người vợ cũ là cô không? Mọi thứ phải được gói ghém lại thật kĩ. Giờ cô mới biết, yêu đôi khi còn là dám buông tay. Cô không biết niềm tin của cô từ đâu mà có, nhưng chắc chắn một điều, Thiên Chúa đã đoái nhìn đến cô. Phó thác vào Ngài sẽ không bao giờ thất vọng.
Ngoài kia, tiết trời bỗng dưng ấm hẳn. Lật giở những tờ lịch... Xuân đến rồi. Ngân viết đôi dòng lên bức tranh treo tường:
“Mùa xuân - mùa của yêu thương
Trao người hơi ấm, tâm dường vui hơn
Dẫu rằng lắm lúc cô đơn
Chúa thương ban xuống ngàn ơn dư đầy”.
Năm mới sẽ chữa lành những vết thương cũ...
 

TÔI, NÓ VÀ CHÚA

* Anê Trần Thị Cẩm Lệ (Gx.Kiên Ngãi)
 
7 giờ ngày 29/6/2010… Chiếc xe lăn bánh tiến thẳng lên Sài gòn để chở các bạn trẻ tham dự một cuộc thi vô cùng quan trọng quyết định cuộc đời mỗi người, trong đó có tôi và nó.
Gia đình nó, một gia đình bên lương nhưng lại sống giữa xóm đạo của chúng tôi. Đó là một trong những gia đình có hoàn cảnh khó khăn nên thường được Cha xứ quan tâm, giúp đỡ. Ngày thi kề cận, gia đình nó trong lúc rối trí về việc lo cho nó mọi thứ: nào là tiền xe, chỗ ăn, chỗ ở rồi việc đi lại trong lúc thi cử… thì nhận được thông báo từ Cha xứ gửi tới: Mọi sĩ tử trong khu vực sẽ được lên thành phố bằng xe của nhà xứ, sẽ đươc sắp xếp chỗ ăn, chỗ ở, chở đi thi miễn phí, không phân biệt lương giáo. Nghe biết tin này gia đình nó rất vui, ba nó liền dắt nó đến gặp Cha xứ để đăng kí. Bạn bè cùng trang lứa với nó theo đạo cũng không ít, trong đó có tôi, nên nó cũng không phải sợ lạ lẫm gì.
Gói ghém đồ đạc chúng tôi tạm biệt mọi người, tạ ơn Chúa rồi cùng lên xe. Trong lúc chúng tôi dâng lời kinh tạ ơn Chúa và xin Mẹ ban bình an đi đường, thì nó bẽn lẽn một mình một phương trời, đứng yên, dường như có chút suy tư gì đó.
Sau 5 tiếng đồng hồ thì xe chúng tôi cũng đến nơi cần đến, một dòng chữ thật to hiện lên trước mắt: “ĐIỂM TSMT GX TÂN PHƯỚC”. Tôi và nó chơi khá thân nên lúc nào cũng đi với nhau như hình với bóng. Cầm thư và giấy giới thiệu của Cha xứ trên tay chúng tôi tiến vào bên trong xin gặp Cha phụ trách ở đó. Chúng tôi cũng như các bạn khác đều được Cha và quý anh chị phụ trách ở đó tiếp đón, hướng dẫn tận tình. Tôi và nó  được sắp xếp chỗ ngủ gần nhau.
Buổi chiều ngày hôm đó có Thánh lễ chào đón và cầu nguyện cho các sĩ tử chúng tôi. Ai ai cũng tham gia. Nó hỏi tôi: “Tham gia cái đó để làm gì? Vô đó tao phải làm gì? Tao có biết Thánh lễ với cầu nguyện là gì đâu?...”. Tôi chỉ cười và nói: “Thì mày cứ đi đi, không mất miếng thịt nào đâu, với lại lúc đó tất cả mọi người đều tham gia mà!”. Thấy nó trầm ngâm, tôi nói tiếp: “Mày không muốn đi thì cũng không ai ép nhưng tao chỉ sợ lúc đó mày bị lạc loài thôi”. Sau một lúc suy nghĩ thì nó cũng chịu đi với tôi nhưng trong miễn cưỡng.
Trước giờ nó chưa từng bước vào nhà thờ (vì nó không thích) nên lúc này mọi thứ đều lạ lẫm với nó. Tính nó hơi loi nhoi một chút nên khi bước vào nhà thờ tôi đã nói với nó: “Bớt nhoi chút nghen, nghiêm trang nghen!”. Suốt trong thời gian thánh lễ được cử hành thì dường như nó sợ một điều gì đó nên nó rất biết nghe lời và làm theo tôi. Và tôi cảm thấy sung sướng vì điều đó vì trước giờ nó có chịu nghe lời ai đâu. Tôi đứng lên trước thì nó đứng lên sau, tôi quỳ thì nó quỳ, ngồi thì nó ngồi theo, cứ như đứa trẻ bắt chước những cử chỉ của mẹ vậy.
Tạ ơn Chúa, Thánh lễ được cử hành và hoàn thành một cách sốt sắng. Vừa về tới phòng thì nó hỏi tôi: “Lúc nãy ông Cha, bà Sơ cầm cái hũ đựng cái bánh gì đem phát, trông nó có ngon, có hấp dẫn gì đâu mà ai ai cũng hớn hở lên nhận vậy?”. Tôi: “Hả? À… Đó được gọi là bánh lễ, tượng trưng cho Mình-Máu Chúa Giêsu, nên đã là Kitô hữu, khi tham dự Thánh lễ thì ai cũng muốn rước bánh lễ để được Chúa ngự trong lòng mình”.
- Vậy Giêsu là ai? Có phải cái ông bị treo trên cây Thập giá trong nhà thờ không?
- Đúng rồi. Giêsu, Người là con một của Chúa Cha, một Đấng siêu nhiên. Giêsu, người có hai bản tính: Thiên Chúa và loài người. Trước tiên người là Thiên Chúa, nhưng vì loài người đầy tội lỗi nên người đã vâng lời Chúa Cha xuống thế làm người để cứu chuộc nhân gian. Bằng quyền năng của Chúa Thánh Thần người đã nhập thể trong lòng Trinh nữ Maria. Là Thiên Chúa nhưng Người sống một cuộc sống khó nghèo. Năm 30 tuổi thì Người bắt đầu đi rao giảng về nước Thiên Chúa. Đến năm 33 tuổi thì Người bị bọn biệt phái bắt tội và chịu án là đóng đinh trên thập giá. Ngắn gọn là thế đó. Có tình yêu nào cao hơn tình yêu của người dám chết cho người mình yêu…
- Thôi thôi… Mày nói nhiều quá, tao nhức hết cả đầu rồi, để sau đi.
- Ừ, mày đi ngủ sớm đi, mai còn lên trường nữa, tao đọc kinh xong rồi ngủ sau.
Trong lời kinh tôi cầu nguyện cho nó, vì tôi nghĩ nó không biết cầu nguyện là gì nên sẽ không cầu nguyện đâu.
Ba ngày ở trong giáo xứ, tôi đã cảm nghiệm được tình anh em bốn biển, tình yêu của Thiên Chúa  dành cho mỗi người chúng tôi. Tạ ơn Chúa vì muôn ơn lành.
Xong đợt thi thứ nhất, chúng tôi trở về nhà. Cho đến đợt thi cao đẳng thì nó thi ở quê nên tôi và nó tạm chia tay nhau. Các cuộc thi đã đến hồi kết thúc, lúc nhận được giấy báo từ các trường gửi về, một lần nữa trường của tôi và nó gần nhau, nên chúng tôi lại được Cha xứ gửi vào ở chung trong một lưu xá của quý Sơ cho có bạn có bè.
Suốt ba năm ở trong lưu xá, tình cảm giữa tôi và nó ngày càng khắn khít, đã thân nay lại càng thân hơn và tôi đã hiểu nó nhiều hơn. Trải qua nhiều thăng trầm thì lúc nào tôi và nó cũng bên cạnh nhau. Điều đáng vui mừng hơn là nó đã chịu theo tôi đi lễ, lí do nó đưa ra là: “Mày đi lễ, tao ở phòng một mình chán lắm”.  Và dần dần đi lễ đã trở thành thói quen của nó, mặc dù nó không có ý muốn theo đạo. Nó bảo: “Cha giảng hay mà Sơ sinh hoạt cũng thân thiện nữa. Tao bị ghiền rồi mày ơi…”.
- Ừ, vậy là tốt rồi! Mày cứ đi lễ là được nghe Cha giảng, sau lễ ở lại là được gặp Sơ thôi.
- Ừ nhỉ, cám ơn mày nhiều.
Tôi học cao đẳng nên chỉ mất ba năm, thời gian thấm thoát qua nhanh, tôi đã hoàn thành mọi thứ, và chuẩn bị xin việc làm ở thành phố. Tôi phải rời xa lưu xá để nhường chỗ cho các sinh viên mới vào. Chia tay lưu xá, chia tay nó trong sự luyến tiếc, tôi không muốn tí nào nhưng rồi cũng phải đi. Nó bảo sẽ ra ngoài ở với tôi nhưng tôi không đồng ý, bảo nó ở lại lưu xá sẽ tốt hơn cho nó. Không có gì phải buồn vì tôi sẽ ghé thăm nó lúc rảnh rỗi.
May mắn thay, vừa ra trường thì tôi được nhận vào làm trong một công ty. Như lời đã hứa thì tôi cũng hay ghé thăm nó, rủ nó đi lễ. Theo lời nó kể thì những lúc không có tôi nó vẫn đi lễ như lúc trước. Tôi rất vui vì điều đó. Ra đi làm tôi không còn sốt sắng đi lễ như lúc còn ở lưu xá nữa, và dưởng như nó đã thay thế tôi về khoản đó.
Một năm tưởng chừng như dài lắm, lâu lắm nhưng chớp mắt cũng trôi qua. Nó đã tốt nghiệp ra trường. Tôi đi làm, lương tháng cũng không tệ nhưng tôi không tìm thấy được niềm vui thật sự. Và có cái gì đó thúc bách tôi năng đến nhà thờ hơn, đến gần với Chúa hơn. Tôi dần hiểu ra ý Chúa nhưng còn mơ hồ lắm. Tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình. Tôi cảm thấy không thật sự hạnh phúc với hiện tại. Tôi muốn tìm kiếm một cái gì đó ẩn nấp bên trong tôi. Và tôi đã tìm hiểu ơn gọi tu trì.
Khoảng thời gian đó tôi không gặp nó nhiều, cũng không kể cho nó nghe về suy nghĩ của tôi. Tôi liên lạc với Dì phụ trách lưu xá để nhờ Dì giúp đỡ. Cùng lúc với tôi, nó cũng bắt đầu có “dấu hiệu lạ”, nó cũng tìm đến Dì để trình bày những suy nghĩ, tâm tư của nó và nhờ Dì phân giải giúp nó hiểu rõ hơn. Tôi và nó đều tìm về một người để nhờ giúp đỡ nhưng cả hai đều không biết gì. Một hôm Dì gọi cho tôi, gọi tôi về lưu xá gặp Dì. Ngay lập tức, tôi bỏ việc giữa chừng, đi theo tiếng gọi con tim về lưu xá gặp Dì. Vừa bước vào phòng, tôi bắt gặp nó đang ngồi nói chuyện với Dì. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao nó lại ở đây? Chuyện chỉ có tôi và Dì biết thôi mà… Khi nó thấy tôi thì nó cũng bất ngờ, nghe nó kể lại thì lúc đó nó cũng suy nghĩ như tôi vậy. Ôi! Đúng là ý Chúa.
Tôi và nó lần lượt trình bày những sưy nghĩ khác lạ và ý muốn khác lạ của mình cho Dì và nghe Dì phân tích, hướng dẫn chúng tôi tìm ra ý Chúa, và hướng chúng tôi dấn thân theo con đường tận hiến. Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi với vẻ mặt thật phấn khởi, niềm vui và niềm hạnh phúc thật sự. Tôi thì sẽ không có cản trở gì về gia đình vì gia đình tôi là đạo gốc, cũng được gọi là gia đình ngoan đạo, mà nếu tôi có được ơn gọi đi tu thì gia đình tôi sẽ vui mừng hoan hỉ vì điều đó. Còn gia đình nó, một gia đình bên lương, hoàn toàn không biết gì về Chúa. Ra trường đi làm thì nó sẽ là trụ cột của gia đình, rồi họ hàng nhà nó sẽ cho rằng nó bị “điên”, sẽ không ai ủng hộ nó. Nghĩ đến đây thôi, tôi cảm thấy thương nó hơn lúc nào hết. Tôi thầm trách: “Tại Chúa cả đấy! Chúa lo mà giải quyết giúp nó đi kìa!”. Tuy nó không nói ra, nhưng nhìn vẻ mặt và ánh mắt u buồn nhìn về một hướng nào đó xa xăm của nó, thì tôi có thể đoán ra và hiểu được phần nào.
Sau một tuần sống trong sự thinh lặng, chỉ có tôi, nó và Chúa thì tôi và nó đã cảm nghiệm được ơn gọi mà Chúa đã trao ban. Một lần nữa gói ghém đồ đạc, tạm rời xa nhà Dòng, tôi và nó về quê  để trình bày ước nguyện với gia đình, với Cha xứ. Tôi rất vui vì được gia đình ủng hộ, lúc này tôi cũng không khỏi lo lắng cho nó. Nhưng lạ lùng thay, gia đình nó không hề ngăn cản mà còn ủng hộ cho ước nguyện của nó hết mình nữa. Chắc có lẽ họ đã ngộ ra được điều gì đó chăng? Tôi và nó, cả hai đầu bất ngờ và không hiểu được tại sao mọi sự lại dễ dàng như thế! Đó đúng là mầu nhiệm Chúa trao ban. Và tôi tin như vậy. Cả gia đình nó đều quyết định gia nhập vào Công giáo. Niềm vui của tôi và nó được nhân lên gấp bội khi nó và gia đình chính thức được gọi là Kitô hữu.
“Chúa như thế thì con mới dám yêu Chúa chứ!”. Tôi và nó, trong niềm hạnh phúc vô biên, đến nhà thờ để ca lời tạ ơn, chúc tụng Thiên Chúa. Thoang thoảng đâu đó trong nhà xứ vang lên câu hát: “Bỗng một ngày Chúa gọi mời nghe xôn xao tim mình, bỗng một ngày tiếng thì thầm như thức tỉnh tâm linh, Chúa ơi! Con đã bị Ngài chinh phục rồi…”. Quả thật tôi và nó đã bị người tình Giêsu chinh phục rồi! Lạy Chúa Giêsu, chúng con tín thác nơi Ngài!
Tác giả bài viết: Hoa Biển 18
Nguồn tin: Gpquinhon.org
Từ khóa:

Hoa Biển 18

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 28
  • Khách viếng thăm: 18
  • Máy chủ tìm kiếm: 10
  • Hôm nay: 4339
  • Tháng hiện tại: 135211
  • Tổng lượt truy cập: 12279471