Mời thưởng thức nhạc phẩm: Quy Nhơn Đôi Mắt Người Xưa.
Mười năm dài biền biệt tha hương
Trở về đây phố thị lên đèn
Thành phố buồn loang lỗ bóng đen
Cơn gió Hạ nồng thơm biển mặn
Kỷ niệm chợt trào dâng trong mắt
Nao nao lòng, se thắt trái tim
Đường phố nào xưa in dáng em ngoan
Đường phố nào ngón tay đan thuở nọ
Giờ không em ngơ ngác hồn lá cỏ
Chỉ còn ta bóng đổ gót độc hành
Em đến chi cho tình ái lên xanh
Rồi em đi cho tan tành mộng ước
Ai đã hẹn trở về chiều hôm trước
Mười năm rồi, hẹn ước đã mười năm
Mười năm rồi vẫn bằng bặt vô âm
Ta bỏ quá xuân xanh ngồi mong đợi
Về đâu Phượng Vĩ hỡi
Lời ước cũ mười năm
Em vẫn mãi xa xăm
Sao nỡ đành quên hẹn
Đây vùng trời kỷ niệm
Của một thuở bướm hoa
Nay nhân ảnh nhạt nhòa
Mình ta trên lối nhỏ
*
Qui Nhơn tôi vẫn nắng vàng, hoa Phượng đỏ
Áo trắng bay những chiều về lộng gió
Biển vẫn xanh con sóng vỗ hiền hòa
Nhưng đâu rồi tà áo trắng năm xưa
Và ánh mắt của một thời bối rối
Đôi mắt đó ngàn lần không hiểu nổi
Một lần trông mà nhớ tới bao giờ
Để chiều nay cảm giác thật bơ vơ
Bước giữa phố kết ngàn hoa áo trắng
Chiều rơi nhẹ mong manh từng giọt nắng
Qui Nhơn ơi, biển đã vắng bóng người
Sóng vỗ về như tiếng gọi chơi vơi
Trùng dương gọi hay lòng ta mong đợi
Lời hẹn cũ, mười năm, câu ước thệ
Em không về huyết lệ thấm khăn tang
Mảnh hồn ta lạc lỏng giữa trần gian
Gót cô lữ hành trang là đôi mắt
Ôi diệu kỳ, thơ ngây và trong vắt
Ánh mắt Em quyện chặt trái tim côi
Ôi mênh mông, soi sáng mọi nẻo đời
Ánh mắt Mẹ như biển khơi, như vầng nguyệt
Một từ ái, một lung linh diễm tuyệt
Hòa quyện nhau bất diệt cõi tâm linh
Bước thiên thu tôi mang những bóng hình…
***
(Trích trong bản trường ca Quy Nhơn Đôi Mắt Người Xưa)
Ý kiến bạn đọc