Bình ca không phải là yếu tố được thêm vào để trang trí hay nhằm gây ấn tượng cho lời cầu nguyện của cộng đoàn phụng vụ, nhưng nó là một phần trọn vẹn và hiệu quả của chính lời ngợi ca được bài trí để phục vụ cho việc suy niệm và học hỏi Lời Chúa. Đây chính là ý nghĩa sâu xa và mật thiết của thể......
Các điệu thức (modo) bình ca được sử dụng vào thời trung cổ và thời phục hưng. Vào thời phục hưng nó phát triển dần thành thang âm trưởng và thứ. Con số các điệu thức khác nhau tùy thuộc vào từng giai đoạn và lý thuyết âm nhạc, nhưng cách chung người ta đã xác định được 8 điệu thức của bình ca....
Trước thế kỷ thứ IX không có các ký hiệu chỉ dẫn cho âm nhạc. Tất nhiên ca sĩ cần phải nhớ thuộc lòng các giai điệu để hát trong các buổi cử hành phụng vụ. Từ cuối thế kỷ thứ IX đến đầu thế kỷ thứ X xuất hiện những mã ký hiệu đầu tiên, được đặt trên lời ca, giúp cho ca sĩ biết được con số các nốt......
Tông huấn “veterum sapientia” của Chân phước Gioan XXIII (1962) viết: Nhạc bình ca nhất thiết phải là tiếng la-tinh, bởi vì nó xuất phát từ tính âm nhạc và từ sự cao quý của lời. “Thật cần thiết để Giáo hội sử dụng một ngôn ngữ không phải chỉ mang tính hoàn vũ mà nó còn là thứ ngôn ngữ bất biến…”......