Trang mới   https://gpquinhon.org

Sứ điệp của cành hoa dại

Đăng lúc: Thứ tư - 08/05/2013 05:07

Vào một buổi chiều tháng năm, như các chị em trong cộng đoàn, tôi rảo bước trong vườn nhà tìm cho mình những cành hoa thật xinh để dâng Mẹ vào buổi tối trong chương trình dâng hoa của cộng đoàn. Bước quanh luống hoa “Bốn mùa” sắc màu rực rỡ làm rộn lên trong tôi niềm vui khó tả. Chỗ này cành hoa màu hồng đang hé nụ như mỉm cười mời tôi ngắm nhìn và chọn nó để dâng Mẹ đêm nay. Bên cạnh là cành hoa màu trắng tươi xinh múa lượn gây cho tôi sự chú ý…Xa hơn một tí, sắc vàng của cành hoa nhỏ nhưng không kém phần rực rỡ khiến tôi tò mò tìm đến. Và cách luống “hoa bốn mùa” không xa là luống hoa “cánh chuồn”. Cánh chuồn nó còn có tên “Vũ trụ” ( Cosmos) thân, cành, lá, hoa của nó thật mỏng manh nhưng dù có bị chặt ngang vẫn không ngừng đâm chồi và tiếp tục đơm hoa. Dù mỏng manh nhưng vẫn có sức quyến dụ đàn bướm từ đâu tìm tới để ngắm nhìn, từng đàn ong thi nhau đến hút mật, mang phấn đi gieo khắp nơi…
 
Đang say sưa ngắm những cành hoa sắc màu tươi xinh vươn cao dưới nắng mặt trời, đùa giỡn với gió, kiêu hãnh với ngàn mây. Tôi cảm phục Thiên Chúa đã ban cho cây cỏ một sắc đẹp tuyệt vời ; trong tôi lại vẽ ra bao chương trình, dự tính hấp dẫn, rộn ràng, vang tiếng đó đây như những cành hoa không tên vẫn có sức hấp dẫn, quyến rủ lạ thường, vui thích với những dự tính, ước mơ ; hạnh phúc với những ý tưởng, thưởng thức những lời khen ngợi trầm trồ trong trí tưởng tượng. Chân tôi như bị “níu” lại, giật mình cúi xuống thì ra là cành gai “Mắc cỡ”. Bực bội vì nó cắt đứt bao vui sướng của dòng suy nghĩ ;  muốn giẫm nát nó vì trước đây vài tuần tôi đã nhổ tận gốc bây giờ lại trở thành chướng ngại. Bình tĩnh một tí, cúi xuống để “tháo” những hạt gai “dính chân”. Tôi gặp ngay mấy cái hoa nho nhỏ màu tím hoa cà thật dễ thương, nhìn thấy cánh hoa xinh xinh vừa đủ xóa tan chút bực bội trong lòng; ngồi gần xuống quan sát, “hoa mắc cỡ” nó không giống như các loại hoa khác, cánh nhỏ tí như những sợi cước ghép lại, hương của nó nhẹ nhàng thoang thỏang, lá của nó cũng li ti màu xanh pha chút nâu đậm. Mỗi khi bị lay động nó khép mình “e thẹn như ngủ thiếp đi’, có lẽ vì đặc điểm này mà dân gian gọi nó là cây “mắc cỡ” chăng!
 
Trở lại với việc chọn hoa dâng Mẹ, tôi phân vân - cánh hoa mắc cỡ như muốn nói điều gì với tôi lúc này:
 
Xung quanh tôi người ta đang chọn cho mình những cành hoa thật giá trị “Tuylip, hồng nhung, huệ trắng, lan nhật, đào tiên...” những cành hoa có giá trị gấp hàng triệu lần nhánh “hoa bốn mùa hay cánh chuồn chuồn” để trao tặng, tiến dâng. Để minh chứng mình là người sành điệu, để bằng bè bằng bạn, để không thua kém kẻ nọ người kia người ta phải chọn cho mình bao nhiêu thứ trang sức đặc biệt; để có quyền lực người ta không ngừng đánh bóng mình bằng nhiều thứ…Hình như con người thời nay khi làm gì họ cũng muốn cả thế giới biết đến, người khác càng trầm trồ khen ngợi việc làm của mình dường như mới có giá trị. Tôi cũng bị cuốn hút vào dòng chảy ấy khi vui thích với những mơ ước “ảo” - mong ước đời mình chỉ như cành hoa không tên vẫn rực rỡ sắc màu phơi mình trong nắng mà quên đi cành “mắc cỡ” tuy bé nhỏ yếu ớt, mọc sát đất nhưng sắc hoa không kém phần quyến rủ, cành mắc cỡ màu tím bé nhỏ khiêm tốn nhưng can đảm mặc cho nắng gắt hay mưa to vẫn trung tín với những gì Thượng Đế trao tặng và sống hết mình với gì mình đã lãnh nhận.
 
Thế là tôi chọn cành “mắc cỡ” để dâng Mẹ đêm ấy với ước mong sống âm thầm, khiêm tốn, trung tín với ân huệ Chúa ban và học với Đức Maria tinh thần trầm lắng, đơn sơ, tín thác. Bởi cả cuộc đời Mẹ chỉ dệt bằng những công việc âm thầm, vô danh, đồng điệu nơi mái nhà Nazaret. Là Mẹ của Đấng Cứu Thế, Mẹ không hề khoe khoang, vênh vang, tự đắc… chỉ nhận mình là “Nữ Tỳ hèn mọn” (Lc 1, 48).
 
Và cuộc đời của mỗi chúng ta cơ hội làm những việc lớn lao vĩ đại thật hiếm hoi, chúng ta cùng làm những việc tầm thường với tâm hồn cao thượng để cuộc đời chúng ta không như cành “ Tuy- lip, hồng nhung…” được trưng bày trong các “shop hoa” danh tiếng khiến người khác trầm trồ khen ngợi, hãy là những “cành thạch thảo” hay cành “hoa mắc cỡ” kia. Thiên Chúa đang nhìn thấy và cần chúng ta can đảm, tín trung sống cái tầm thường của mỗi ngày để Ngài được tôn vinh… Bởi người ta đang chạy đua với hào nhoáng, hoành tráng và vĩ đại, Thiên Chúa đang dần bị lãng quên.
 
Cám ơn cành hoa dại, tuy tầm thường vô danh cho ta hiểu thêm về niềm vui đích thật không phải ở đỉnh vinh quang hay nơi ngọn núi cao ngất, cánh đồng tràn ngập hoa sặc sỡ hoặc ở triết lý cao siêu, tư tưởng mới lạ… nhưng là được thảnh thơi ngắm nhìn cánh hoa đồng nội không tên, âm thầm; an vui trong cái bé nhỏ, tầm thường : một cành hoa cánh chuồn, một nhành mắc cỡ, một nụ cười duyên, một câu nói ý nhị cũng đủ để nâng lòng ta lên với Thiên Chúa Tình Yêu. Ngài thích ẩn thân trong những cái tầm thường, bé nhỏ và thường tỏ mình cho những ai bé nhỏ nghèo hèn.
 
“Ngay giờ ấy, được Thánh Thần tác động, Đức Giêsu hớn hở vui mừng nói:  “Lạy Cha là Chúa tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc ngôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mạc khải cho những kẻ bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha”  (Lc 10,21).

 
Làng Sông 04/05/2013
 
Tác giả bài viết: Sr. Anna Lê Tuyết
Nguồn tin: Gpquinhon.org
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 93
  • Khách viếng thăm: 64
  • Máy chủ tìm kiếm: 29
  • Hôm nay: 11832
  • Tháng hiện tại: 204853
  • Tổng lượt truy cập: 12494565