Qua rồi nước lụt tái tê Mình đau, chân mỏi ê hề xót xa. Ngậm ngùi đưa tiễn lòng ta Người đi cảnh cũ nói ra nghẹn lòng.
ĐÊM GIÁNG SINH; MÙA NOEL NĂM NAY; TÂM NGUYỆN GIÁNG SINH; GIÁNG SINH HẠNH PHÚC; SẮC MÀU GIÁNG SINH; VỌNG…; TÂM TÌNH MÙA VỌNG; NGƯỜI ĐÃ ĐẾN!; ĐÔNG ĐẾN, CHÚA ĐẾN ; NGÔI NHÀ, MÁNG CỎ; MỪNG CHÚA GIÁNG SINH; HỒNG ÂN TỪ TRỜI ; NOEL BUỒN; NỤ CƯỜI GIÊ-SU ; XIN CHO NƯỚC VIỆT; ĐIỀU CON ƯỚC; BÊ-LEM LẠNH; NHỚ ĐÔNG XƯA; GIÓ ĐÔNG VỀ;
Khi chim én báo mùa xuân đang tới, Chợt giật mình ! Vừa qua hết mùa đông ! Chiếc thuyền đời một lần nữa sang sông, Một lần nữa ta xuôi dòng cuộc sống !
Trong vũ trụ nầy, Có biết bao nhiêu điều lạ lẫm, Những việc diệu kỳ, Mà trọn đời để hiểu vẫn gian nan !
Có phải Chúa hay là ai khác ? Mà sao con thấy lạ quá chừng ! Giữa mùa đông mưa dầm gió bấc, Bé lạnh lùng nên khóc rưng rưng !
Noel là mùa xuân ơn thánh Xuân đến hoa vui lá mùa xanh Cửa nhà ngất ngây tình người nở Hài Đồng chân lý sáng long lanh.
Có lẽ nào ta đang vắng Chúa ? Nên thấy hồn hiu quạnh hoang liêu. Thấy chung quanh trống vắng tiêu điều, Và trong lòng “bổng dưng muốn khóc”…!
Con đợi Thầy chiều không buông gió Cửa phòng để trống, mắt mòn trông Tim nghe dào dạt ôi thương nhớ Thầy hỏi con yêu mến Thầy không?
Trọn đời con chỉ có Thầy không lạ, Vì quá quen bao yếu đuối lỡ lầm. Vì đã bao phen tha thứ quan tâm, Để con lại ngẫng cao đầu đi tới.
Hỡi nhà ngôn sứ I-sa, Mấy ngàn năm trước ôi xa ngút ngàn. Mà nay sao vẫn âm vang, Những lời réo gọi dọn đàng lối đi !
Sáng kết lễ cảm lời ở lại Chiều khai mùa Emmanuel. Đi hết đời con vẫn chưa quen Với nguồn mạch từng giây ban sự sống. Vẫn cứ gọi, cứ tìm, cứ vọng, Hoàng hôn buông, Chúa vẫn đồng hành. (Thơ Trăng Thập Tự)
Cánh cò nghiêng nghiêng trên cành liễu Cành non mảnh khảnh lá liêu xiêu Xin Thầy đừng để con cô độc Bơ vơ lạc lõng đời quạnh hiu.
Vọng gì đây em ơi, mùa đông tới, Lá khô cành và mưa lạnh tiêu điều, Ngày em đi “lửa tắt bình khô rượu” [1], Đường vắng em thành trơ trọi đìu hiu !
Hai ngàn năm trước, Trên những nẻo đường cát bụi xứ Palestina, Đột nhiên, có đoàn lũ lớn bé trẻ già, Khố rách áo ôm, nam thanh nữ tú… Ai nấy trằm trồ, cùng nhau kháo láo : Có một Vị Thầy, Từ làng quê Na-da-rét, đích thị Rabbi !
Bên bờ sông ta ngồi nghe lại Chuyện một người nặng nghĩa non sông Đơn sơ như cỏ nội hoa đồng Đem mến thương dựng làng lập xứ.