Hai người lữ khách Em-mau Lê chân với nỗi sầu đau chiều tàn Bao nhiêu hy vọng tiêu tan: ''Tiên Tri giải phóng Giang San'' bất thành!
Con Đường mà Chúa đi qua Mang tên ''Thập Giá'' chan hòa Tình Thương! Con Đường Ngài ra pháp trường Mang theo tội lỗi của dương thế nầy! Vai Ngài nặng trĩu một cây Có tên ''thập ác'' của bầy sói lang!
Âm ''Giu-se'' con nghe hồi còn nhỏ: Thuở ngây thơ, đơn sơ, chưa tò mò! Tên không dài, gồm hai âm ghép lại Con bập bẹ theo tiếng mẹ khoan thai!
Vì em là con Chiên ngoan đạo Chúa ban cho giọng hát ngọt ngào Bài Ca Thánh nôn nao tình Chúa Lại lắng sâu ngỡ tiếng kinh cầu!
Thực thế, bài thơ nhẹ nhàng mà mỗi lần đọc lên đều lắng đọng trong lòng người đọc như nỗi niềm tác giả : có cái gì lâng lâng như một tiếng thở dài, rưng rức một nỗi ngậm ngùi.Lá vàng, mưa bụi. Tất cả đều trĩu nặng những ưu tư, xót xa, nuối tiếc. ... xin ghi lại ở đây bài thơ Ông Đồ cùng các bản dịch ra tiếng Ý, tiếng Anh, tiếng Pháp.....
Hân hoan chào đón Giao-Thừa Cầm nhang con đốt, rồi đưa Mẹ già Nến nhang sưởi ấm căn nhà Mẹ già lẩm nhẩm thiết tha nguyện cầu...
Tình Xuân nồng ấm đã khơi Khi Cha với Mẹ xây đời uyên ương! Hai người khăng khít, vấn vương Hài hòa, mẫu mực, nêu gương điển hình!
Dòng sông uốn khúc, lững lờ Nước trong, cá lội gần bờ, quanh rong Hàng tre soi bóng, uốn cong Buông từng chiếc lá xuôi dòng sông xanh
"Em đâu có chọn anh chàng Nhưng mà Chúa ở Thiên Đàng chọn cho!!!'' Dẫu người lùn tịt, ốm xo Mà tình chàng đẹp, ''tròn vo'', tuyệt vời!!!
Lạy Chúa Giêsu con rất thích gia đình Ngài, Vì đã đối điện với những sự thiếu thốn của sự đói nghèo, nhưng vâng phục hoàn toàn theo thánh ý Chúa Cha trong lao động khó nhọc để tìm sự vững vàng và bình an.
Tha phương, buồn nhớ những ''No-en'' Cả nhà sum họp, dán lồng đèn Hình ''ú'', ngôi sao năm, mười cánh Thánh Ca trầm bổng giữa đêm đen...
Ngọn đèn nến sáng lung linh bốn Tuần Mùa Vọng ''Giáng Sinh Cứu Đời''! Thánh Ca trầm bổng là lời xin ''Mưa Cứu Chuộc'' cho đời lầm than
Sao Chúa sinh vào mùa đông, Trên đồng xa hoang vắng. Cái lạnh cắt da, da hồng bé bỏng. Gió tuyết lạnh lùng, rơi tê tái, có ai từng nếm trải! Sao Chúa không sinh vào mùa xuân hoa nở, Nắng hồng mở ngỏ thương yêu,
Ngày Hiến Chương Nhà Giáo đã qua...Nhưng tình nghĩa Thầy-Cô-Học-Trò vẫn còn, còn mãi trong cả cuộc đời. Dù ly hương, tôi vẫn không bao giờ quên những ngày-tháng-năm cắp sách ''đến Trường học tập cho mình thành nhân'' và thời gian được vinh hạnh làm Thầy đứng ''ngắm tuổi hoa niên, nghe lòng phơi phới, bình yên, nhẹ nhàng''...
Ai có hỏi học trường nào tốt nhất Tôi bảo rằng: “Trường đó chính Giêsu” Đời nổi trôi những tăm tối mịt mù Tôi vẫn thấy Ngài bên tôi năm tháng