Trang mới   https://gpquinhon.org

Nỗi lòng mẹ

Đăng lúc: Thứ năm - 01/11/2012 02:46
NỖI LÒNG MẸ
           
 

 
          
Maria Nguyễn Thị Mỹ Kiều

Giáo xứ Trường cửu


            Các bạn ạ! Có gì thiêng liêng và cao đẹp hơn tấm lòng của  những người mẹ? Vâng, Mẹ! Mỗi khi nhắc đến tiếng gọi thân thương đầy trìu mến ấy, là trong lòng tôi lại bồi hôi, xao xuyến đến lạ thường, một cảm giác dạt dào tuôn về không giới hạn. Và lúc này đây, bao ý nghĩ bỗng lùi về một phía nhường chỗ cho hình ảnh thân quen, nhường chỗ cho đôi mắt hiền từ của mẹ kính yêu!

                        Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc
                        Nuôi con lớn với khát vọng tràn đầy
                        Mẹ! Mẹ của con đêm ngày vất vả
                        Thức khuya dậy sớm mong con nên người.

            Mẹ đã trải qua bao nhiêu khó khăn, vất vả để mang đến cho con tiếng cười, niềm hạnh phúc. Mẹ đã mang nặng đẻ đau “chín tháng mười ngày”, rồi cho con bú mớm, rồi nuôi dưỡng con nên người. Dòng sữa trắng trong ấy chứa đựng biết bao tình cảm, sự hy sinh mẹ dành cho con. Mẹ như một mái nhà che chở nuôi nấng con lớn khôn. Từ khi cất tiếng khóc chào đời đến khi vững bước trên đường đời dài vô tận, mẹ đã động viên con, khích lệ con bằng hơi ấm của tình thương, của sự chở che. Tất cả đó là hành trang vào đời, cho con niềm tin, niềm an ủi lón lao để con vững vàng chèo lái con đò học vấn xuôi dòng cập bến tương lai.

            Ngày còn nhỏ, tôi là một cô bé mảnh khảnh, yếu ớt, nếu không được mẹ ngày nào cũng bắt tôi ăn cho đầy đủ chất thì tôi không được như ngày hôm nay. Hàng đêm, mẹ kiên nhẫn chờ tôi uống hết cốc sữa rồi mới đi ngủ. Mùa đông, mẹ luôn nhắc tôi mặc cho ấm và ban đêm, mẹ trở dậy để đắp chăn cho tôi. Đối với tôi, mẹ như một mái nhà bình yên, che chở cho tôi trước sóng gió của cuộc đời.

            Vào một buổi tối mùa đông, trời rét ơi là rét, tôi ngồi gần đống lửa mà vẫn thấy giá lạnh đang xé da thịt mình. Ấy vậy mà, mẹ chỉ mặc chiếc áo bà ba đã cũ, phai màu và rách đôi chỗ. Tôi hỏi: “Sao mẹ không mua chiếc áo mới mà dùng, cái áo này rách nát cả rồi?”. Mẹ tôi không nói gì, chỉ ầm ừ cho qua chuyện. Nhưng hôm sau tôi vẫn thấy mẹ mặc cái áo đó, tôi gặng hỏi mãi bố tôi mới nói cho tôi biết lý do. Khi biết rằng, mẹ tôi không mua cái áo mới là để dành tiền đóng học phí cho hai chị em tôi, tôi đã khóc rất nhiều…

            Mẹ ơi! Con biết rằng mẹ đã khổ vì con, đã hy sinh vì con nhưng sao con vô tình, hờ hững. Con ngụp lặn trong thế giới niềm vui tuổi học trò mà không biết sau lưng mẹ đang ngồi buồn và lo lắng: “Liệu rồi đây con mình sẽ ra sao?”, “Tương lai của nó có rạng ngời hay là u tối?”. Để cho con được cắp sách đến trường cùng bè bạn chơi đùa, mẹ đã ngày đêm vất vả, một nắng hai sương để mong con học hành nên người.

            Ánh sao đêm cho con sáng soi là mẹ
            Khúc hát ru cho con suốt đêm là mẹ
            Sưởi ấm cho linh hồn con là mẹ
            Mẹ đừng mãi đi xa con, ơi mẹ yêu!

            Có lẽ những vần thơ trên đã thay tôi nói hết những cảm xúc của tôi với mẹ. Hơn lúc nào hết con phải cố gắng học hành để khỏi đánh mất sự kỳ vọng của mẹ dành cho con.
 

 
Tác giả bài viết: Maria Nguyễn Thị Mỹ Kiều
Nguồn tin: Nội san Hoa Biển 6
Từ khóa:

Mẹ, sáng tác, Hoa Biển

Đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 44
  • Khách viếng thăm: 43
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 10954
  • Tháng hiện tại: 164126
  • Tổng lượt truy cập: 12453838