Trang mới   https://gpquinhon.org

Tôi không bán, nhưng người đã mua

Đăng lúc: Thứ bảy - 10/11/2012 16:58
TÔI KHÔNG BÁN, NHƯNG NGƯỜI ĐÃ MUA


 
 
         

 
Maria Thân Thị Hồng Kiều
(Giáo xứ Cây Rỏi )

 

           Mẹ tựa lưng vào chiếc ghế gỗ và bắt đầu kể:

          “Một cậu bé có một người cha rất bận rộn, buổi sáng ông đi làm trước khi cậu bé thức dậy và về nhà vào lúc cậu bé đi ngủ. Cậu bé đã tiết kiệm tiền, cậu không dành khoản tiền đó để mua món đồ chơi như mẹ và chị cậu bé nghĩ. Một buổi tối của ngày cuối năm, đêm mai sẽ là đêm giao thừa, cậu bé ngồi trước tivi, cố gắng uống thật nhiều nước để không ngủ gật, cậu đợi cha cậu về, trên tay cậu mân mê chiếc bì thư đựng những tờ tiền mà cậu đã cẩn thận vuốt phẳng. Và  rồi cha cậu cũng đã về dù rất khuya. Ông có ý quở trách cậu bé tại sao khuya rồi lại không đi ngủ, cậu bé tiến gần đến bên ông, đưa ông chiếc phong bì đó và nói:

         - Cha à! Con đã tiết kiệm tiền rất lâu, con không mua đồ chơi, không ăn vặt, con chỉ muốn mua thời gian của cha, ngày mai cha có thể về sớm và ăn cơm với con,chị và mẹ không?”.

        Một câu nói của một đứa trẻ khiến những người lớn phải giật mình để nhìn lại mình. Những ông bố, bà mẹ chỉ quan tâm tới công việc của mình, chỉ quan tâm tới nhu cầu vật chất của cuộc sống, họ quên mất rằng tinh thần cũng không thể thiếu. Tiền có thể làm ra được, nhưng không thể dùng tiền để mua thời gian bởi vì thời gian qua đi không lấy lại được, không thể dùng tiền để mua tình cảm bởi vì tình cảm không thể miễn cưỡng, không thể dùng tiền để mua sức khỏe bởi vì không ai sống hai lần. Cuộc trao đổi giữa cậu bé và bố của cậu là cuộc trao đổi không cân trên nguyên tắc cuộc sống. Và chắc hẳn ai cũng nhận thấy ông bố kia thật đáng trách rồi.

        Và chúng ta, những người Ki-Tô hữu, những đứa con của Thiên Chúa, chúng ta có thể là “ông bố” trong câu truyện trên rất nhiều lần rồi, và điều đó vẫn lặp đi lặp lại hằng ngày. Phải chăng đôi khi chúng ta còn cho đó là một điều hiển nhiên?

        - Tối nay An đi có đi dự lễ Giáng Sinh không?”. Vừa ngồi xuống ghế, Duyên đã cất tiếng hỏi tôi. Tôi uể oải đáp lại:
        - Chắc không. Tối qua mình học bài vẫn chưa xong, mai thi học kì mà.
        - Chiều nay An tập trung học rồi tối đi với Duyên chứ, một năm mới có một lần mà.
        - Không kịp đâu, An còn nhiều bài lắm, Duyên đi một mình cũng được có sao đâu.

       Tôi vừa nói vừa bước chân ra khỏi lớp, trong tâm trí hình ảnh tối qua hiện lên. Tôi đã nói dối mẹ đóng cửa phòng lại để học bài ôn thi, ấy vậy mà tôi đã cắm đầu vào cái laptop để xem bộ phim Hàn Quốc tới tận khuya, chẳng học một chữ nào cho bài thi ngày mai cả. Tôi đã hứa với Duyên sẽ đi cùng Duyên tới nhà thợ dự lễ Giáng Sinh và kể cho bạn nghe câu chuyện Chúa Giáng Sinh, nhưng …

       Tôi bưng chén cơm mà tâm trí vẫn không ngơi nghĩ ngợi. Tôi không muốn thất hứa với Duyên, nhưng mai thi học kì môn toán, môn học mà tôi sợ nhất, học tệ nhất. Biết làm sao đây, thời gian qua đi rồi đâu lấy lại được. Vẻ mặt bần thần của tôi đã bị mẹ phát hiện. Sau bữa cơm, tôi về phòng mình, tôi định không nghỉ trưa cố sức tập trung học thử xem có học xong kịp không. Nhưng tôi vẫn không tập trung được, trong tôi có cảm giác rất khó chịu, rất có lỗi. Tôi cứ ngồi thừ ra như vậy cho tới khi mẹ bước vào, mẹ hỏi tôi có chuyện gì mà tôi suy nghĩ đến nỗi không muốn ăn cơm. Biết là không thể giấu được mẹ, tôi thật thà khai báo. Tôi đợi chờ một cơn thịnh nộ dữ dội của mẹ, nhưng mẹ chẳng có phản ứng gì cả. Sau khi nghe tôi kể và thú nhận tội nói dối, mẹ chỉ bảo rằng muốn kể cho tôi nghe một câu chuyện và mẹ đã kể câu chuyện “mua thời gian”đó. Kết thúc chuyện mẹ chỉ bảo tôi:

        - Con đã đủ lớn để tự suy xét việc mình làm, tự sắp xếp việc mình làm để không có lỗi với người khác, nhưng mẹ nghĩ con không những có lỗi với mẹ, với Duyên mà còn có lỗi với Chúa  nữa đó.

        Mẹ đi ra và khép của phòng lại. Chỉ còn một mình trong phòng, tôi quay trở lại với suy nghĩ của mình. Mẹ nói đúng, tôi đã có lỗi rất lớn với Chúa, đêm nay lẽ ra tôi phải dành trọn cho Người, phải dành trọn tâm tình mong chờ Chúa đến. Ngôi Hai Thiên Chúa nhập thể làm người trong cảnh cơ hàn, giá rét vì ai? Nếu không phải vì tôi, vì những con người nơi trần thế này, vậy mà tôi lại lãng quên điều đó. “Mình sẽ cố gắng làm xong bài để tối nay đi dự thánh lễ.” Tôi tự nhủ với lòng mình và tôi lấy tập sách ra bắt đầu làm bài tập.

        Khoảng gần một giờ sau, cách cửa phòng tôi lại mở ra:

        - Hi! Chăm chỉ ghê ta! “Heo” mà lại bỏ ngủ trưa để học bài cơ đó?- Duyên vào phòng cùng một chồng sách vở trên tay.
        - Uả? Duyên làm gì mà ôm nhiều sách vở dữ vậy? Mà đi đâu sao lại sang nhà An lúc trưa vậy? Ai mở cửa cho Duyên vào nhà?-  Tôi tròn mắt hỏi Duyên.
        - Hỏi từ từ thôi chứ, để Duyên nghỉ xíu đi, hỏi gì tới tấp luôn vậy? Trời lạnh quá nè, đi mệt hụt hơi luôn đó… Duyên sang giúp An học ôn cho kịp, mẹ An mở cửa cho Duyên chứ ai, lúc trưa Duyên gọi điện dặn cô để cửa rồi mà.

        Lần này thì tôi há hốc miệng, trợn tròn luôn cả hai mắt:

       - Giúp An học à? Mẹ An biết Duyên sang sao? Duyên không giận An vì chuyện hồi sáng à?- Tôi hỏi đầy nghi vấn với con bạn.
       - Nè, làm gì bất ngờ quá vậy, Duyên giúp An không được sao? Giận gì An đâu, mình là bạn mà. Duyên biết An rất khổ sở với môn toán này mà. Duyên qua học với An thì An sẽ học nhanh hơn, tối An sẽ đi lễ cùng Duyên. Mà Duyên không chỉ mang sách vở không đâu nha, mẹ An bảo Duyên mang cả quần áo sang nữa, tối Duyên sẽ ăn cơm với gia đình An rồi đi lễ luôn, vui quá à!

        Nhìn vẻ háo hức trên khuôn mặt của Duyên, tôi thấy lòng mình nặng trĩu, tôi thật có lỗi với Duyên. Duyên không có tình thương của người cha, không được sự chăm sóc tận tình của mẹ, cha mẹ bạn li dị nhau khi Duyên mới học cấp một, Duyên sống cùng mẹ nhưng mẹ Duyên lại thường xuyên đi công tác ở xa, thường nhờ bà ngoại sang chăm sóc. Mẹ Duyên có đạo nhưng sau khi sinh Duyên ra lại chẳng còn giữ đạo nữa. Bạn được bà ngoại đưa đến nhà thờ rửa tội, và mãi đến năm học lớp 9, bạn mới bắt đầu học giáo lý. Vậy mà xém chút nữa thôi, tôi đã đánh mất niềm vui của Duyên rồi.

        - An…An…xin lỗi… Duyên nha- Tôi nhìn Duyên, lúng túng nói lời xin lỗi.
        Đôi mắt đen tròn chứa đựng bao niềm vui, Duyên lắc đầu và nói:
        - Không có gì đâu mà An. Mình học nha!

        Có Duyên học cùng, những thắc mắc khó hiểu của tôi được giải đáp nhanh chóng. Gần bốn giờ tập trung học, tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Vừa kịp để ăn bữa cơm Giáng Sinh và đi dự thánh lễ.

        Không khí se lạnh của buổi tối Giáng Sinh đã bị xua tan bởi sự đông đúc nơi Thánh Đường. Có lẽ hơi ấm này chính là điều Chúa mong muốn nhất trong đêm lạnh lẽo này, nhân thế ngập tràn niềm vui, người người dành cho nhau những lời ấm áp. Tôi vẫn nghĩ lỗi lầm này không phải chỉ của riêng tôi, mà có lẽ có rất nhiều người đã mắc phải. Thiên Chúa đã ban cho ta hơi thở, ban cho ta cuộc sống này. Nhưng nếu giả sử khoảng thời gian mà Ngài ban cho ta là một chiếc bánh, thì thử hỏi chúng ta đã dành cho Ngài bao nhiều phần của “chiếc bánh” đó? Có lẽ chúng ta sẽ giật mình khi xét cho cùng “phần bánh” mà chúng ta dành cho Chúa sao quá ít? Thiên Chúa đã ban cho ta thời gian, nhưng chính người đang “mua” lại của chúng ta từng khoảnh khắc trong cuộc sống bộn bề này, khi con người đang chạy theo những đam mê của trần thế, chạy theo giá trị hiện hữu của cuộc đời mà quên mất cuộc sống này chỉ là tạm bợ. Nước Trời mới là quê hương mà mỗi chúng ta hướng về, nơi Thiên Chúa đón chờ chúng ta.

         Đừng là “ông bố bận rộn” đó bạn nhé! Mùa Giáng Sinh đang đến gần rồi. Mùa đông giá lạnh biết bao! Hãy sưởi ấm tâm hồn mình và sưởi ấm cả Chúa Hài Đồng bằng việc sửa chữa sai lầm của mình để xứng đáng nhận hồng ân tràn đầy của Thiên Chúa. Hãy dành cho mình khoảng thời gian lắng đọng để tự ngẫm xem mình đã dành cho Người “phần bánh” đúng mức chưa? Luôn luôn là không muộn nếu bạn có lòng ăn năn, bởi lòng nhân từ của Người cao vời vợi.

 
Tác giả bài viết: Maria Thân Thị Hồng Kiều
Nguồn tin: Nội san Hoa Biển 6
Từ khóa:

Sáng tác, Hoa Biển

Đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 43
  • Khách viếng thăm: 39
  • Máy chủ tìm kiếm: 4
  • Hôm nay: 8195
  • Tháng hiện tại: 157026
  • Tổng lượt truy cập: 12446738