Trang mới   https://gpquinhon.org

Chúa Nhật XIII Thường Niên

Đăng lúc: Thứ sáu - 28/06/2013 02:27
CHÚA NHẬT THỨ 13 THƯỜNG NIÊN     
(Lc 9, 51- 62)
        

Đời là một con đường: đường đời. Sống là tiến về một cuộc hành trình tiến về phía trước, để đến nơi mình được thu hút, mời gọi. nhưng đường đời không luôn bằng phẳng, có những dốc cao làm chúng ta ngần ngại, có những khúc ngoặc làm chúng ta sợ hãi. Đôi khi chúng ta thấy mình phải đến nơi mình không muốn.

Đức Giêsu đã trải qua kinh nghiệm này khi Ngài kiện quyết lên đường đi Giêrusalem, dù biết có những nguy hiểm đang chờ mình ở đó. Đức Giêsu đã phải cố gắng như chúng ta để thắng vượt sợ hãi và do dự, và đi hết đường đời của mình, vì đó là con đường Cha muốn Ngài đi. Trên đường đi, Đức Giêsu gặp sự từ khước. Một làng Samari không muốn tiếp đón Ngài. Họ có lý do của họ, lý do có thể rất nghiêm túc. Nhưng điều đó khiến Giacôbê và Gioan nổi giận. Hai ông đòi sai lửa từ trời xuống thui rụi cả làng. Có cần trừng phạt vội vã như vậy không? Có cần dùng sức mạnh của Thiên Chúa để tiêu diệt mọi kẻ dữ không?. Thiên Chúa tôn trọng tự do của con người, kể cả tự do của những kẻ dữ trên mặt đất. Ngài kiên nhẫn chờ họ sám hối và biến đổi. Cả Giacôbê và Gioan cũng phải được biến đổi. Cần có thời gian và được huấn luyện để những “đứa con sấm sét” trở thành khoan dung, để Gioan trở thành vị tông đồ dịu dàng suốt đời ca ngợi tình yêu.  

Tự bản chất Kitô hữu là người đi theo Đức Giêsu: “Thầy đi đâu, con sẽ theo Thầy đi đó” (Lc 9, 57). Nhưng có ai ngờ rằng đi theo Đức Giêsu là đi theo một Đấng không nhà không cửa, không nơi trú ngụ, một Đấng luôn tín thác và chờ đợi tất cả từ Cha. Các môn đệ đẩu tiên đã sống bấp bênh từng ngày, họ đã hy sinh nghề nghiệp ổn định để chấp nhận theo Thầy bữa đói bữa no. Đức Giêsu mời gọi chúng ta đi theo Ngài để loan báo Nước Thiên Chúa. Đây là một công việc khẩn trương và quan trọng, một giá trị vượt trên mọi giá trị khác. Không cần phải trở về từ giả người thân yêu, không được quay lại đằng sau khi cầm cày, vì tất cả nằm ở phía trước. Cũng không cần lo xong việc tống táng cha già rồi mới nghĩ đến chuyện theo Chúa. Lời Chúa hôm nay dành cho mọi Kitô hữu. Ơn gọi Kitô hữu đòi chúng ta phải hy sinh, chấp nhận sự bất ổn, thiệt thòi và đau khổ. 

Tuy nhiên, phận người chúng ta không dễ gì dứt khoát một lần cho tất cả. Vẫn còn đó tình trạng vấn vương, ngập ngừng trong chuyện tình yêu, cả tình lứa đôi lẫn tình dâng hiến. Để có thể thẳng bước theo chân Đức Giêsu, để sống yêu thương cách triệt để, thì chắc chắn cần phải diệt trừ nhiều điều. Và để có thể sống yêu thương đến cùng thì chúng ta cần phải biết tự do với cả những điều tự nó là không xấu: “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 13,26- 27). Khi đã tin nhận Chúa là tất cả, là trên hết thì việc tự do với các mối liên hệ huyết nhục, và với cả mạng sống mình, là chuyện đương nhiên phải có.

Mang danh là Kitô hữu, chúng ta không theo chủ thuyết này hay chủ nghĩa nọ, nhưng chúng ta chỉ theo một Đấng là Giêsu Kitô. Đức Kitô vừa là người chỉ đạo, vừa là con đường dẫn chúng ta đến hạnh phúc đích thực. Con đường Đức Kitô dẫn chúng ta đi cũng là con đường Ngài đã đi qua, đó là con đường tình yêu tự hiến vì hạnh phúc của loài người. Chính khi quên mình vì hạnh phúc của đồng loại thì chúng ta sẽ gặp lại bản thân và có hạnh phúc vĩnh tồn. Amen. 
Tác giả bài viết: Lm. Phêrô Nguyễn Xuân Bá
Nguồn tin: Gpquinhon.org
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 55
  • Khách viếng thăm: 45
  • Máy chủ tìm kiếm: 10
  • Hôm nay: 26311
  • Tháng hiện tại: 236345
  • Tổng lượt truy cập: 12526057