Trang mới   https://gpquinhon.org

Làm nên cuộc đời bằng những gì cho đi (CN 28 TNB)

Đăng lúc: Thứ bảy - 10/10/2015 17:22
LÀM NÊN CUỘC ĐỜI BẰNG NHỮNG GÌ CHO ĐI
(CHÚA NHẬT 28 TN B 2015)
 
 
          Một trong những câu chuyện ý nghĩa về việc “biết cho đi”, tôi thích câu chuyện “Gandhi ném chiếc giày”, như sau :

          Gandhi, vị thánh nhân và là nhà đấu tranh cho nền độc lập của Ấn Độ, một lần kia đi một chuyến xe lửa. Khi xe bắt đầu chuyển bánh ông nhảy vội vã lên tàu khiến cho một chiếc giày của ông rơi xuống đường. Ông không thể nào nhảy xuống để nhặt lại chiếc giày trong khi tàu chạy càng lúc càng nhanh. Ông bèn tháo luôn chiếc giày còn lại trong chân và ném về phía chiếc giày kia ở dưới đường. Hành khách trên tàu tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy thế và lấy làm lạ về hành động kỳ quặc của ông.

          Gandhi mỉm cười và ôn tồn giải thích rằng: "Nếu có một người nghèo nào lượm được chiếc giày thứ nhất thì người đó có thể tìm thấy chiếc thứ hai và như thế là có được đủ đôi giày để đi."

          Khi ta giàu có, dư thừa mà biết sẻ chia, biết nghỉ đến người khác đã là một chuyện khó ; huống chi lúc chúng ta bị hoạn nạn, mất mát, như trường hợp của ông thánh Gandhi, chuyện đó e càng khó hơn.

          Và đó chính là ý nghĩa của mà sứ điệp Lời Chúa Chúa Nhật 28 thường nien (B) đang muốn khơi gợi lên để chúng ta cùng suy niệm và áp dụng thực hành.
 
          Trước hết, để hiểu được dụng ý của sứ điệp Lời Chúa hôm nay, chúng ta cần lần theo giáo huấn của sách Khôn Ngoan trong Cựu ước (Bđ 1).

          Trích đoạn sách Khôn ngoan dạy rằng : sự giàu sang vật chất và những giá trị trần tục như “sức khỏe, sắc đẹp, vương quốc, ngai vàng…” thì chẳng là “cái đinh gì” so với giá trị của sự khôn ngoan. Chắc chắn hai chữ “Khôn Ngoan” mà sách Khôn Ngoan nhắc đến, ngoài ý nghĩa thông thường là sự hiểu biết hoàn hảo để thấu hiểu và đáp trả thánh ý Thiên Chúa ; “khôn ngoan”, khi được “nhân cách hóa”, lại là một tiên báo và được đồng hóa với “Lời”. Đó chính là “Lời hằng sống của Thiên Chúa” như cách diễn tả của trích đoạn thư Do Thái trong Bđ 2 : “Lời Thiên Chúa là lời hằng sống, linh nghiệm, sắc bén hơn mọi thứ gươm hai lưỡi, thấu suốt đến nỗi phân rẽ linh hồn với thần trí, gân cốt với tuỷ não, phân tách tình cảm với ý nghĩ của tâm hồn. Không một tạo vật nào ẩn khuất được trước mặt Chúa ; tất cả mọi sự đều phơi trần và tỏ ra trước mắt của Ðấng mà chúng ta phải trả lẽ.”. Nhưng đặc biệt hơn, đó cũng chính là một “Ngôi Vị” cụ thể như cách trình bày của Thánh Tông Đồ Gioan : “Lúc khởi đầu đã có Ngôi lời. Ngôi lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa…Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta…” (Ga 1,1-18)

          Và như thế, điều mà Lời Chúa muốn dẫn chúng ta đến đó chính là sự chọn lựa Đức Ki-tô, sự Khôn Ngoan đích thực, như một ưu tiên tuyệt đối, một “kho tàng dấu trong thửa ruộng một viên ngọc quý”… mà chúng ta cần hy sinh tất cả, từ bỏ tất cả để tìm kiếm, để chọn lựa.

          Và ý nghĩa nầy lại chính là nội dung cốt lỏi của câu chuyện “người thanh niên giàu có” mà Mát-cô trình thuật hôm nay.

          Khởi đầu câu chuyện lại chính là bài học vỡ lòng dạy cho người thanh niên biết nhận ra thân phận nghèo nàn của con người để khiêm hạ xóa mình đi trước sự cao cả tuyệt đối”của Thiên Chúa : “Chẳng có ai là nhân lành, trừ một mình Thiên Chúa.”. Tiếp đến, Ngài đã xoay hướng cái tâm của anh ta về phía con người để thực thi những điều thiện hảo được nêu bật nơi các Giới răn : “chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ kính cha mẹ”. Và anh ta đã làm Ngài ngạc nhiên : "Lạy Thầy, những điều đó tôi đã giữ từ thuở nhỏ".

          Trong ánh mắt của Đức Kitô, người thanh niên “có nhiều của cải” lại “biết tuân giữ các lề luật ngay từ thuở nhỏ”, …quả thật anh ta đã bước gần tới ngưỡng cửa Nước Trời, bước gần tới cái giàu có trọn lành trọn hảo mà không phải ai cũng có thể đạt được. Chính vì thế, “Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến” ; và từ con tim yêu mến Ngài đã quyết định hướng chàng thanh niên tốt bụng và đạo hạnh nầy lên một “tầm cao” của con đường khôn ngoan đích thực : "Anh chỉ có thiếu một điều là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi".

          Qua đề nghị này chúng ta thoáng thấy 3 điều cơ bản :

- “Bán đi những gì anh có” : Một sự từ bỏ quyết liệt, một hy sinh sẵn sàng cho đi. Trong thế giới và xã hội chúng ta đang sống, đề nghị nầy quả thật là nghiệt ngã !
- “Cho người nghèo” : Sử dụng của cải cho mục tiêu bác ái, sẻ chia vì tình yêu. Chắc chắn đây không là sự “bố thí” mang tính thương hại của kẻ cả, của tiền dư bạc thừa, của cơm thừa cá cặn…mà là của tình yêu thương liên đới, của trân trọng sẻ chia.
- “Đến theo tôi” : Chọn lựa Đi theo Đức Ki-tô như lý tưởng tối hậu. Không có sự chọn lựa căn bản nầy, tất cả mọi hoạt động bác ái, tông đồ, phục vụ…chỉ dừng lại ở ngưỡng cửa nhân bản tự nhiên mà chưa đạt tới ngưỡng cửa của Đức Tin siêu nhiên.

          Nhưng ánh sáng của niềm vui và hy vọng rạng rỡ đang được khơi lên trong trái tim của chàng thanh niên đã vội chợt tắt : "Người thanh niên sa sầm nét mặt, và buồn rầu bỏ đi".

          Và chỉ với một lý do đơn giản, lý do muôn thuở, không phải chỉ ngăn cản bước chân của một chàng thanh niên giàu có nầy đi theo Đức Ki-tô, mà đã bịt mắt và cản đường biết bao nhiêu thế hệ nhân loại nối tiếp nhau trong thế giới nầy, trong cuộc đời nầy dừng lại trước con đường của tình yêu phục vụ, của quảng đại hiến thân. Lý do đó chính là : "anh ta có nhiều của cải".

          Nhà chú giải kinh thánh J.Putin trong tác phẩm “Jésus, l'histoire vraie” đã nhận xét thâm thúy về kết quả của sự chọn lựa nầy bằng những lời sau :

"Trên đường đi theo Đức Giêsu, người thanh niên giàu có này vấp phải một chướng ngại, đó là lòng gắn bó với gia tài sản nghiệp. Của cải như tấm kính mờ đã che lấp ánh sáng, lúc ánh sáng muốn thâm nhập vào lòng anh. "Anh sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi". Đức Giêsu đã đem lòng yêu mến anh. Nếu niềm hy vọng có một con đường dẫn thẳng tới Thiên Chúa đã khơi dậy niềm vui to lớn thế nào thì giờ đây, thay vào đó, là một nỗi buồn sâu xa không kém" (Jésus, l'histoire vraie", Centurion, tr-234).

          Từ câu chuyện của chàng thanh niên, Chúa Giêsu đã cảnh báo các môn sinh về lối sống và cách chọn lựa sự giàu có mang tính thế tục, một cái tâm thức phổ thông “có tiền mua tiên cũng được”, kể cả nước trời.  Không, Ngài nhắn nhủ các ông : "Hỡi các con, những kẻ cậy dựa vào tiền bạc, thật khó mà vào nước Thiên Chúa biết bao! Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào nước Thiên Chúa".

          Quả thật,

Theo Ðức Giêsu là chấp nhận tay trắng, bấp bênh.
Nhưng đừng quên theo Ngài cũng là trở nên giàu có.
Không phải sự giàu có do ích kỷ giữ lại,
nhưng là sự giàu có do mở ra trao hiến.
Không phải sự giàu có do tìm kiếm chiếm đoạt,
nhưng là sự giàu có đến như một quà tặng biếu không.
Theo Ngài không phải chỉ là bỏ nhà cửa, ruộng vườn,
bỏ những người thân yêu, bỏ đến cả mạng sống.
Theo Ngài còn là được gấp trăm ngay từ đời này,
và nhất là đời sống vĩnh cửu mai hậu.
Khi Phêrô ra khỏi hồ Galilê, với nghề đánh cá,
ông được biết những biển khơi mênh mông hơn nhiều.
Khi Phêrô bỏ lại cha mẹ, vợ con,
ông đứng đầu một cộng đoàn đông đảo là Hội Thánh…[1]

Và kể từ Phêrô, trải dài suốt 2000 năm nay, đã có hàng hàng lớp những người nam và nữ, từ vua chúa đến lê dân, từ những thân phận lá ngọc cành vàng cho đến chân bùn tay lấm…đã chấp nhận bỏ lại đằng sau mọi gia tài của cải như chàng ăn mày Phanxicô Assisi, như vị Tông đồ cho người cùi hủi Giám mục Jean  Cassaigne, như người nữ tu già nua ốm yếu Têrêsa Calcutta dành cả cuộc đời cho những kẻ bệnh hoạn tật nguyền và bị ném ra bên lề xã hội…

Những con người như thế họ đã nhận được gắp trăm, gấp ngàn trong cuộc đời hạnh phúc bên Thiên Chúa và trong niềm trân trọng kính tôn của Giáo Hội, của nhân loại. Nhưng cái được to lớn nhất, tuyệt vời nhất, đó chính là họ nhận được chính Đức Ki-tô.

          Chắc chắn cũng từ cảm nhận đầy “tính nhân văn kitô giáo” nầy, mà ngài thủ tướng Winston Churchill từng nói đại ý rằng : “chúng ta sinh sống bằng những gì chúng ta có được, nhưng chúng ta làm nên cuộc đời bằng chính những gì mà chúng ta cho đi.” (We make a living by what we get, but we make a life by what we give.)

Ước gì ngay từ hôm nay, chúng ta bắt tay xây dựng cuộc đời mình bằng chính những sự cho đi và từ bỏ như thế.
 
Giuse Trương Đình Hiền
 

 
 
 

[1] Bài suy niệm “Được gấp trăm”, Manna Năm B, Chúa Nhật 28 thường niên.
 

Nguồn tin: Gpquinhon.org
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 42
  • Khách viếng thăm: 14
  • Máy chủ tìm kiếm: 28
  • Hôm nay: 4339
  • Tháng hiện tại: 136401
  • Tổng lượt truy cập: 12280661