VÀ ANH ĐÃ TRỞ THÀNH MÙA XUÂN
(Để tưởng nhớ người bạn vừa nằm xuống, Lm. Phêrô Đặng Xuân Thành)
Lm. Giuse Trương Đình Hiền
Chiều nay cơn gió mùa đông lạnh
Mang theo về nổi xót mông mênh
Có một “mùa Xuân” vừa xa khuất
Chỉ còn đây nổi nhớ chênh vênh.
Anh đi như lá tìm về cội,
Như dòng sông dừng kiếp lãng du,
Lá vẫn xanh dòng sông trong vắt,
Nên đôi bờ, cây tiếc ngẩn ngơ.
Tên anh có phải là Thiên mệnh ?
Để cuộc đời có “Đặng Xuân Thành”,
Để đạo có thêm mùa xuân thánh,
Để người duyên nợ với Thánh Linh.
Anh đi nhưng mà anh vẫn sống,
Vẫn còn đây nhan nhản chứng từ.
Anh vẫn sống giữa anh em bạn hữu,
Và giữa lòng Dân Chúa nơi nơi.
Trần gian anh là “xuân” để lại,
Rồi đây hạt giống sẽ đơm bông,
Thiên quốc anh là xuân vĩnh cửu,
Một mùa xuân cuộc sống viên thành.
Tác giả bài viết: Lm. Giuse Trương Đình Hiền
Nguồn tin: Gpquinhon.org
Ý kiến bạn đọc