TÔI CÒN NỢ LỜI CẦU
Chiều tàn thu đi vào cõi nhớ.
Nghĩa trang buồn, cô tịch bấy lâu.
Tâm sự giấu mình qua từng ngôi mộ.
Bầy chim sẻ tung tăng ríu rít.
Bao kiếp người vội vã tàn canh,
Như chiếc lá xa cành dương thế.
Cõi trần đời, kinh qua tuế nguyệt
Khiếm khuyết với Ngài sao tránh khỏi .
Bao lỗi lầm mong mỏi thứ tha.
Cõi đi về, chưa giũ sạch trần ai.
Từng hàng mộ chưa phai màu đá.
Mà phủ đầy cỏ dại chờ mong.
Tôi nhớ mãi người thân nằm xuống.
Cả bạn bè, ngay cả chưa quen.
Tháng 11 là nhớ về các đẳng.
Nhiều linh hồn vẫn còn thanh luyện.
Vang tiếng kêu, xin mãi lời cầu.
Quên tôi sao ? tiếng gào tha thiết!
Chút hy sinh cho trọn lời cầu.
Tôi còn nợ ! lời xin thuở ấy.
Là thông công nỗi sầu vạn cổ.
Cho người quên gọi Chúa là Cha.
Và mãi tưởng đời này có thật.
Rồi một mai trở thành cát bụi.
Con đường về, quê nhà yêu dấu.
Cần bao người tha thiết cầu xin.
Nối yêu thương thành khói hương chiều.
Thấu đến Ngài thương tình tha thứ.
Máu cứu độ, Con Chiên đã đổ.
Nhỏ xuống con khao khát bao ngày
Ý kiến bạn đọc