Trang mới   https://gpquinhon.org

Ký ức hành hương (Thơ Hoa Biển 12)

Đăng lúc: Thứ tư - 25/12/2013 18:02
TRÀ KÊ TRONG CON
* Anê Lê Nữ Thùy Linh (Gx.Phú Hòa)
 
Đoàn con, nô nức v đây
Về thăm mảnh đất tràn đầy hng ân.
Tiếng thơm vang khắp xa gn
Trà Kê vẫy gi, mt ln khó quên.
Chao ôi! Lòng bỗng nh tênh
Khi nhìn thấy cnh mênh mông tuyt vi.
Lòng con bỗng cht rng ngi
Khi được cha s đớn mi t xa.
Mặt con bng đẹp thêm ra
Bởi mt du n tht là đặc trưng.
Nước mía tay rót người bưng,
Bao nhiêu mệt nhc bng dưng tan tành.
đây con thấy an lành,
Tình người nhân hậu hp thành tình yêu.
Dâng lên Thiên Chúa muôn điều
Chúng con cảm t tht nhiu li ca.
Đà Lạt hai” đúng không cha?
Thì ra là chốn khiến ta bi hi.
Nhìn đây cha sở bưng nồi
Mì còn nóng hổi:  “Con ngi ăn đi”.
Nắng Thiên Đường tht diu k
Xua đi cái lạnh thm thì xung quanh.
Đôi chân con bước tht nhanh
Nhìn xem khắp chn như tranh giữa trn.
Cha ơi nhận chúng con dâng
Muôn lời cu nguyn ngàn ln yêu thương.
Dành tặng thêm chút vn vương
Cho riêng xứ sở vây sương gió lùa.
Trà Kê xanh mãi một mùa:
Một mùa ấm áp mt mùa thơ ca,
Một mùa ý v thiết tha
Lòng con cảm nhn quê nhà như đây.
Thôi thì vẫn phi chia tay
Hẹn mình gp li nơi đây sớm ngày,
Tình người s mãi nng say
Tình con gắn bó chn này không quên.
Nguyện xin Thiên Chúa ơn trên
Ban cho mảnh đất mt nn đức tin
Vững lòng vng d cu xin
Chung tay xây đắp lòng tin tuyt vi.
Trà Kê vẫn s gi mi
Những ai mun đến chung li hoan ca.
Xin mời các bn gn xa
Đến xem th đúng hay là tôi sai?
Chưa đi chưa biết Trà Kê
Đi rồi mi thy say mê lòng người.
 
 
 
AI VỀ?
* Phêrô Ngô Gia Hy (Gx.Tuy Hòa)
 
Ai về thăm đồng lúa quê tôi
Cánh đồng truyền giáo đã lâu rồi
Bao vị anh hùng chịu máu đổ
Lời còn vang vọng chẳng phai phôi
 
Sơn Nguyên, Tịnh Sơn đến Hoa Châu
Đa Lộc, Hóc Gáo với Sông Cầu,
Đồng Tre, Đông Mỹ rồi Gò Duối
Sống trong tình Chúa với muôn màu
 
Có ai đã lên xứ Trà Kê,
Mằng Lăng đất Thánh đã ai về?
Thăm người tiên khởi làm nhân chứng,
Gặp người dân dã chốn thôn quê.
 
Đến Hạt Tuy Hòa bao vấn vương,
Lên đồi ngắm Mẹ thật tỏ tường
Nữ Vương hòa bình đang nhìn ngắm
Con cái của Mẹ từ muôn phương.
 
Ai về vùng trời Phú, đất Yên
Thăm đồng truyền giáo tôi thật hiền
Xin ơn từ Ngài nhiều ân phúc
Cho đồng trĩu hạt, mãi trung kiên
 
 
 
TÔI ĐÃ NGHE
 * Antôn Nguyễn Quang Trường (Gx.Châu Me)
 
Tôi đã nghe gì suốt chặng đường đi
Nghe tiếng Chúa trong từng lời chia sẻ
Lời nguyện cầu vươn trên đôi môi khẽ
Tiếng xứ Quảng đậm hương ngọt mía đường
Tuy khó nghe nhưng chất chưá yêu thương
Tiếng cười giòn, hòa trong từng tia nắng
Mới gặp nhau mà tình thâm, nghĩa nặng
Tôi đã nghe giọng xứ Huế ngọt ngào
Lời nhỏ nhẹ mà nồng ấm biết bao
Lời cậu bạn mới quen người miền Bắc
Tiếng “Hà Lội” êm đềm xua nắng gắt
Vọng đâu đó nhỏ “Đồng Tre kute”
Tiếng thánh thót “ở Phú Yên ra nè”
Tiếng Bình Định- tiếng miền Trung quen thuộc
Sửi ấm những tâm hồn đang giá buốt
Tiếng cười giòn này “bạn trẻ” Nha Trang
Cùng bày trò, tấu muôn điệu cười vang.
Tôi đã nghe nguồn lịch sử cứu rỗi
Chung bước chân tìm về nơi nguồn cội
Nơi Nước Mặn Hội Thánh được truyền rao
Chữ Quốc ngữ phát xuất tự lúc nào
Về lại đây ghé thăm Hàn Mạc Tử
Những lời thơ thi sĩ của Thập Tự
Tôi đã nghe!
Nghe tiếng Chúa gọi chứa bao nỗi niềm
Nghe lời Ngài chất chứa tận con tim
“Hãy truyền rao danh Ta bằng ngòi bút
Từng câu thơ, lời văn bay cao vút
Mãi bên con, ta sánh bước song hành
Con đừng ngại dù sóng gió vây quanh”
Tôi đã nghe từ nhịp tim thổn thức
Lục tìm lại trong từng dòng kí ức
Bao lỗi lầm, xa ngã những ngày qua
Quên đi Chúa lúc đuối sức mệt nhòa
Tôi đã nghe và giờ đây tiếng bước
Gieo Đức Tin trên con đường phía trước
Theo tiếng Chúa gọi con chẳng sợ gì
Bởi có Chúa luôn cùng con bước đi
Bước khắp nẻo đường yêu thương mở lối.
 
 
CHÚA – NGƯỜI ĂN XIN
* Antôn Nguyễn Quang Trường (Gx.Châu Me)
 
Thu chưa qua, đông vội vàng kéo đến
Cơn gió bấc lướt qua cửa nhẹ êm
Tiếng mưa rơi tí tách hòa trong đêm
Tấm thân gầy bước bên thềm bất hạnh
Gió vi vu rít từng cơn giá lạnh
Lạnh tấm lòng, len lỏi vào trong tim
Bước từng bước nơi góc tối lặng im
Vắng tình người, sự cảm thông chia sẻ
Phố đông người - một thân gầy quạnh quẽ
Nước mắt rơi trên từng bước liêu xiêu
Bụng cồn cào chưa có bữa cơm chiều
Đói tình người, đói lương thực nuôi sống
Khát quan tâm, mong lòng người mở rộng
Nhìn trước mắt cảnh vật bỗng nhạt nhòa
Đôi chân gầy quỵ gối cạnh nhành hoa
Cố lê bước nhưng sức cùng lực kiệt
Đành buôn xuôi giữa dòng đời chảy xiết
 
Chúa ơi!
Tiếng gọi nhỏ khe khẻ sát bên tai
Giọng trẻ thơ chẳng biết đang gọi ai?
Đôi tay ấm sờ lên gò má lạnh
Sưởi lòng người xua đi bao hiu quạnh
Cố gượng nhìn, đôi chân nhỏ chạy nhanh
“Mẹ! Mẹ ơi! Chúa gần bãi cỏ xanh
Người co ro trong bộ đồ rách nát
Nhanh lên mẹ trông như Ngài đang khát”
Đôi tay nhỏ kéo tay mẹ chạy ra
Ánh mắt nhìn rưng rưng nỗi xót xa
Đôi tay nhỏ cùng mẹ dìu chân bước
Bên than hồng ân cần tay đưa nước
Bát cháo nóng càng làm thêm ấm lòng
Ngôi nhà nhỏ tiếng trẻ thơ bên trong
“Mẹ ơi mẹ! Chúa bên con mẹ nhé
Con bên Chúa nói từng câu nhỏ nhẹ…”
                     *****
Giữa dòng đời tấp nập người người qua
Có ai biết Chúa đuối sức mệt nhoài
Vẫn bon chen trên dòng đời xuôi ngược
Quên đi Chúa đang lê thân cất bước
Bước trên nẻo đường tìm kiếm yêu thương.
 
 
 
QUY HÒA
            (Kỉ niệm buổi sinh hoạt tại Quy Hòa.
            Mến tặng mọi người tham gia “Giải Viết văn đường trường”)
* Gioakim Nguyễn Vũ Hồng Kha (Gx.Cây Rỏi)
 
Bàn chân thô chạm vào bờ cát trắng
Sóng vô tư vuốt nhẹ gót chân trần
Hàng thông xanh hòa tiếng ca trong nắng
Gió vi vu những khúc hát vọng ngân.
 
Lũ hải âu dập dờn theo câu hát
Chiếc thuyền con mệt mỏi nhẹ lắc lư
Con bước dài trong những nỗi suy tư
Tình yêu Chúa bao la hơn biển cả.
 
Người lữ khách, kẻ phương xa vội vã
Cùng gặp nhau hữu ý hay vô tình
Một vòng tròn bên nhau không xa lạ
Tình anh em thân thiết khỏi chứng minh.
 
Chiều Quy Hòa, con cất bước một mình
Cảnh nên thơ hay tim con có Chúa
Chút tình yêu đậm đà không hoen úa
Dâng lên Ngài thay tiếng hát tạ ơn.
 
 
 
THỔN THC TRONG CON
* Maria Trịnh Hoài Trân (Gx.Mằng Lăng)
 
Quỳ nơi ấy, con cúi đầu thinh lng
Để hn nương theo tiếng nhc thanh cao
Để trái tim như hòa vào nhịp khúc
Dâng lên Người bài tình ca không phai.
 
Nhìn lên Người sao con bâng khuâng quá!
Có phải chăng con tội li lm cơ?
Thánh Giá Người con thy mình khiếp nhược
Có trốn được không vào cõi sa mù?
 
Dòng nước mt như suối ngun vô tn
Trào dâng hoài không cạn hết ưu tư
Chúa nhóm lên lửa tình yêu nng nhit
Thổi bay đi cơn bão táp trong con
 
Rời nhà Chúa con mt mình thinh lng
Cơn gió chiều bng hiu qunh tim con
Ôi làm sao có bàn tay mát dịu
Áng lửa hng sưởi m tấm lòng con.
 
 
 
CHỜ
* Maria Nguyễn Thị Thảo Giang (Gx.Phú Hữu)
 
Cuộc đời đang đổi thay
Giờ Chúa đến sắp tới
Mỗi người hãy chung tay
Xây dựng thế giới mới,
 
Tội lỗi xin tránh xa
Thù oán xin từ bỏ
Tâm hồn vẻ kiêu sa
Thân xác đầy sáng tỏa.
 
Yêu thương- mau thực hành
Bác ái- trở thành của
Sống cuộc đời chân thành
Sáng danh Ngài, lạy Chúa.
 
Vậy chúng ta hãy mau
Trở vê cùng với Chúa
Tiếp bước cùng bên nhau
Đón chờ ngày Chúa đến.
 
 
 
CHÚA LÀ NGỌN ĐÈN
* Têrêxa Nguyễn Thị Tố Trâm (Gx.Phú Hòa)
 
Chúa là ngọn đèn
Chiếu rọi thế gian
Đem lại bình an
Xua tan bóng tối
 
Chúa là ngọn đèn
Thắp sáng yêu thương
Khắp cả đại dương
Và trong nhân loại
 
Chúa là ngọn đèn
Soi bước con đi
Chẳng còn sợ chi
Vượt qua hiểm nguy
 
Chúa là ngọn đèn
Cho con vững tiến
Trọn đời dâng hiến
Trên mọi nẽo đường.
 
 
 
NHỚ VỀ CHA
*Đôminicô Nguyễn Đình Văn (Gx.Gò Thị)
 
Cho dù con có đi xa
Nhưng lòng vẫn nhớ đến Cha nhân hiền
Lom khom bóng dáng bên hiên
Trong từng thánh lễ thay phiên nguyện cầu
Giữa rừng bát ngát thẳm sâu
Lòng con tựa đóa hoa đau còn mùi
Lệ rơi nước mắt ngậm ngùi
Nhớ người Cha mãi trọn đời vì con
Lòng Cha mãi mãi sắt son
Nắng mưa sớm gió lòng con thảm sầu
Đi về! Con biết về đâu?
Mà sao lòng mãi nhớ câu dạy rằng:
“Giữa đời dẫu có khó khăn
Con trông cậy Chúa nhọc nhằn sẽ qua”
Thương Cha con nhớ về Cha
Sớm hôm chờ đợi ngày qua lại ngày…
 
 
“NGÀY ĐẦU TIÊN” ĐI HỌC
* Antôn Nguyễn Thanh Hậu (Gx.Ngọc Thạnh)
 
nắng chiều khẽ nhẹ buông
phố Sài Gòn đông đúc
nhìn dòng người chen chúc
mà muốn gặp gia đình
 
lạc lõng chỉ một mình
tôi bước về nhà trọ
nhưng ở đó đâu có
một gia đình thương yêu
 
con nhớ nhiều thật nhiều
ánh mắt nhìn của má
mắt ai sao đỏ quá
lệ rơi lúc xe lăn
 
hình ảnh ba dữ dằn
giờ tự nhiên bỗng thấy
ba thương con biết mấy
muốn con nên người thôi
 
nhất là đứa em tôi
cái thằng không lo học
cứ ham chơi ngang dọc
để ba má hoài la
 
tôi có một ngôi nhà
nhưng chưa thể về được
vì đường xa lối bước
vì việc học chưa xong
 
thôi đành tự dặn lòng
“yêu thương dầu xa cách”
trên cầu vồng Chúa vạch
tập con biết yêu hơn
 
mắt nhắm lại xin ơn
gia đình con trong Chúa
hiện diện Ngài ở giữa
cùng vượt sóng cuồng phong
 
chiều nay nắng không buông
mưa cứ tuôn không ngớt
sốt run theo từng đợt
góc phòng con mê man
 
trong giấc ngủ mơ màng
sân nào rơi đầy nắng
dáng ai đứng chết lặng
“Má ơi! Con đã về”
 
 
Tác giả bài viết: Hoa Biển 12
Nguồn tin: Gpquinhon.org
Từ khóa:

thơ, hoa biển 12

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 38
  • Khách viếng thăm: 31
  • Máy chủ tìm kiếm: 7
  • Hôm nay: 8195
  • Tháng hiện tại: 153846
  • Tổng lượt truy cập: 12443558