Trang mới   https://gpquinhon.org

LINH MỤC VÊRÔ GIẢNG

Đăng lúc: Chủ nhật - 30/09/2012 20:27
LINH MỤC VÊRÔ GIẢNG
 
Cha Vêrô Giảng sinh ra năm 1878, tại họ Truông-Dốc, tĩnh Bình Định.
 
Cha làm câu họ, sinh được bốn con trai, thì dưng hai cho Chúa, là An-tôn Trạng và Vê-rô Giảng.
 
An-tôn Trạng vào học latinh tại trường Làng-sông năm 1888 ; cách ba năm, thì em cũng theo vào nhà trường.
 
Cả hai anh em, giống tính nhau : cũng đều khiêm nhường nhỏ nhoi, hiền lành hay giúp, đáp chúng bạn ; luật phép nhà thì giữ chín chắn ; lại có mùi đạo đức sốt sắng. Sức lực phần xác và trí khôn cũng vừa đủ.
 
An-tôn Trạng cho tới Rhetorica mà thôi, song cũng bền đỗ giúp nhà chung cho đến chết, và chết tại Phú-yên.
 
Còn Vê-rô Giảng sau học lý đoán tại trường Đại-an.
 
Đến năm 1904 lên chức linh mục, thì Đức Cha sai vào Phan-rang giúp cố Nhã. Cách một năm lại đổi ra Trà-kê, tĩnh Phú-yên, giúp cố Kính.

Năm nay Đức Cha thấy người ở Phú-yên cứ đau rét, một ngày một yếu, thì đổi ra Bàu-gốc tĩnh Quảng-ngãi ; có ý cho người nhờ chỗ hiền, khí tốt mà bổ sức lại. Ra đó được ít lâu, nhờ khí nước cũng có, nhờ thuốc ông Cả Phó cũng có, nên dứt rét ; lại một ngày một thêm mạnh ; tưởng còn được sống lâu mà giúp việc Chúa ; hay đâu ngày giờ đã đến, vì phải trận bão xô ngã vách đằn mà chết, hôm đầu tháng Novembrê.
 
Lúc bão, người ở nhà vuông Trà-câu mới dời ra giữa đồng, rỏng gió một mình, cách vườn cũ nhà thờ, cách nhà bổn đạo. Người ở một mình với hai chú giúp; bão thì càng ngày càng làm dữ. Đến tối thứ năm, là mồng 3 tháng nầy, ông Cả Phó thấy bão làm dữ quá, thì e sợ cho Cha, nên cho đi rước Cha vô nhà mình. Từ đầu hôm cho tới nửa đêm, ông ấy cho đi mời ba bốn hiệp, mà Cha hoặc vì lòng ngại, hoặc lấy nhà vuông làm vững chắc hơn, nên không chịu đi.
 
Đương cơ hội thể ấy, ai mắc lo nhà nấy, mà cũng không mấy nhà còn đứng vững ; bỡi đó không tới được nhà vuông mà giúp. Đến sáng ngày mới ra thăm, thì thấy sự rất kinh hoàng ; thấy ba Cha con nằm chết chùm với nhau một chỗ ! bị vách đông ngã đằn ! Cha, vai còn mang các bị da, và tay cầm cây dù, thân thể còn toàn vẹn.
 
Phỏng là quá nửa đêm Cha thấy bão rấn tới miết, tính bề không xong, mới mở cữa ; Cha con kéo nhau ra ngoài hè, có ý đi kiếm nhà khác vững hơn ; song lưỡng lự sao đó chưa kịp đi, còn đứng bên vách mà bị nạn.
 
Chết làm vậy tục thiên hạ gọi là bất đắc kỳ tử : chết không êm thân xác ; song mỗi người đều có số mạng Chúa đã sở định, há dễ phép chọn lựa cho mình. Vã lại chết cách nầy hay là cách khác, cũng đều qua một cữa tử mà chớ.
 
Tiếc Cha tuổi còn xuân xanh, trong giúp việc Chúa được lâu hơn, mà mất sớm làm vậy ! Trái chín sớm, thì cũng hái sớm. Dầu Cha mới làm linh mục năm sáu năm, mà cũng đa công : việc bổn phận hết lòng lo giữ, đi tới đâu cũng để danh thơm, tiếng tốt ; nhiều khi xác yếu sức nhược, song chẳng hề nghe thở than năn nỉ ; gặp anh em những ưa nói đều tốt, đều hữu ích cho đứng bực thầy cả, hơn là nói những chuyện chơi bời vô ích ; ấy là hửu ư trung xuất hình ư ngoại : ex abundantia cordis os loquitur. Bấy nhiêu Chúa cũng lấy làm bằng lòng làm đủ.
 
Có cha Thiềng cha Vận tới tại Trà-câu mà lo việc tống táng ; các Cha khác bị bão lụt, chẳng ai đi được, Cố Châu liều mạng đi được nửa đàng, rồi cũng phải trở lại. Chôn xác ngày thứ hai tuần sau, là mồng 7 tháng nầy.
 
R. I. P.
 
(MÉMORIAL trang 530)
Tác giả bài viết: GPQN
Từ khóa:

Ôn cố tri tân

Đánh giá bài viết

Những tin cũ hơn

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 70
  • Khách viếng thăm: 42
  • Máy chủ tìm kiếm: 28
  • Hôm nay: 8743
  • Tháng hiện tại: 127096
  • Tổng lượt truy cập: 12416808