Trang mới   https://gpquinhon.org

Mân Côi

Đăng lúc: Thứ năm - 22/11/2012 16:24
MÂN CÔI 
 
Đôminicô Nguyễn Đình Văn
( Gx. Gò Thị )

 
Chiều buông lắng vọng: Mẹ ơi!
Rung mình trước gió, gọi đời của con
Mẹ ơi,lòng vẫn sắt son,
Thương con đang tuổi chon von một mình.
Chiều lưng mẹ ngóng mảnh tình,
Mẹ thương câu hát tâm tình " Mân Côi".
Tấm lòng một chút nhỏ nhoi
Qua dòng hạt chuỗi đưa thoi Thiên Đàng.
Là đường dẫn tới vinh quang,
Là đèn soi đuốc chói chan cuộc đời.
Sa-tan đâu dám gọi mời
Trời ban hạ xuống cuộc đời tâm linh.
Mân Côi chuỗi hạt Trường Sinh,
Mân Côi bóng Mẹ uy linh chói lòa.
Mân Côi không phải khóc nhòa,
Cho ai tìm đến ngôi tòa trên cao.
Mân Côi dẫn đến vì sao
Đến ngàn tinh tú, qua sào gian nan.
Mân Côi được Chúa tặng ban,
Cho tâm hồn sáng, tránh đàng thiên tai.
Mân Côi là vị thừa sai,
Mân Côi dẫn đến lâu đài Chúa yêu.
 
 
HOÁN ĐỔI
 
Mẹ ơi,bóng Mẹ một mình,
Buổi chiều hạ nắng, mảnh tình riêng ai.
Tay Mẹ tràng hạt sớm mai
Vẫn còn đứng đó chờ ai cậy về.
Lòng con chẳng phải đợi chờ
Lòng con liền tới nặng nề: Mẹ ơi!
Cuộc đời lấm rách tả tơi,
Con xin dâng chuỗi cuộc đời " xin vâng ".
Xin lòng Mẹ hãy đỡ nâng
Nuôi con trẻ lớn dần dần lạ thay
Con xin dâng trọn chuỗi này:
Chuỗi đời lạc lối, hầm lầy gian nan.
Mẹ là cánh trắng hoa ban,
Xin làm dịu mát chứa chan mưa hè.
Tâm tình dâng Chúa say mê,
Xin làm chấm trắng, tỉ tê ưu đàm.
Làm sao con biết mà làm?
Mảnh tình chỉ biết gọi thầm "Mân Côi"
Cuộc đời Mẹ, bao tinh khôi!
Con là đứa trẻ mọi thời xin ơn...
 

Tác giả bài viết: Đôminicô Nguyễn Đình Văn
Nguồn tin: Nội san Hoa Biển 6
Từ khóa:

Hoa Biển, sáng tác

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 41
  • Khách viếng thăm: 30
  • Máy chủ tìm kiếm: 11
  • Hôm nay: 8195
  • Tháng hiện tại: 157540
  • Tổng lượt truy cập: 12447252