Bầu trời của những niềm vui

Thứ hai - 28/08/2017 23:29

BẦU TRỜI CỦA NHỮNG NIỀM VUI

- Đi lẹ rồi về đó, nghe chưa?

- Ừ!

Nói xong, Tâm vội chạy đi, còn nó vẫn đứng đó, chờ bánh mì mà nó sai Tâm đi mua. Nó là con của một gia đình khá giả, còn Tâm chỉ là một đứa không cha không mẹ hằng ngày phải đi bán vé số để kiếm sống. Tụi nó quen biết nhau vì có vài lần gặp mặt, đó là khi bố nó mua vé số của Tâm, và nó cũng có mặt ở đó. Vì biết Tâm hiền lành nên nó thường hay sai vặt Tâm đi mua các thứ cho nó. Mặt khác, nó còn biết cả nơi Tâm ở. Đó là một cái chòi lụp xụp trong con hẻm tối ở góc chợ. Nơi đó là chỗ ở tốt nhất và cũng là duy nhất của Tâm, bởi trong cả khu phố đó có không ít những đứa trẻ sống như Tâm, “lãnh thổ” của mỗi đứa đã được định sẵn.

- Mình mua về rồi này!- Tâm hùng hục chạy về phía nó.- Tiền dư người ta đổi thành kẹo.

Nó vội giật lấy ổ bánh mì chạy đi, kêu to:

- Tao đi học đây, trễ giờ rồi. Lần sau tao lại bảo mày mua đồ cho tao nữa, chỗ kẹo đó tao cho mày đấy!

- Cảm ơn cậu!- Tiếng Tâm vọng lên từ phía sau nó.

Rồi suốt mấy tháng liền tụi nó không gặp nhau nữa cho đến một ngày…

Tan học, nó đang đi về thì mẹ nó gọi điện.

- Tuấn ơi! Bây giờ con đến bệnh viện đi, ba mẹ không có ở nhà đâu con. Ba con đang đi trên đường thì bị cướp giật điện thoại và bị té xuống đồi, may được người đi qua thấy và đưa vào viện.- Giọng mẹ nó gấp gáp.

- Vâng! Con đến ngay đây.

Cướp, nó chỉ thấy trên ti-vi chứ chưa bao giờ chứng kiến tận mắt mà nay lại “tìm đến” với chính ba nó. Tắt máy vội, nó chưa kịp bình tĩnh sau khi mẹ nó nói thì đã lo chạy thật nhanh đến bệnh viện. Đến nơi, mẹ nó bảo rằng ba nó đang được cấp cứu. Nó thở hồng hộc, khom người xuống vì mệt, đưa tay lên lau mồ hôi. Nó thấy Tâm đang đứng trước chỗ mà ba nó đang cấp cứu. Nó chạy đến:

- Ê! Đi đâu đến đây vậy?... Mà này, chiếc điện thoại đó là sao vậy?- Nó nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay Tâm, giọng đổi hẳn- Đây là điện thoại của ba tao, đúng chứ? Nhưng tại sao nó lại ở trong tay của mày? Đừng nói mày là tên cướp nha…

- Đây là điện thoại của ba cậu nhưng mình… không phải mình…

- Chính là mày!- Chưa nghe hết câu, nó đã cắt lời- Điện thoại của ba tao đã bị cướp rồi sao lại ở trong tay mày? Thiệt là uổng công ba tao thương mày, ủng hộ vé số của mày để mày có cơm ăn, vậy mà mày lại làm chuyện này để báo đáp ba tao sao?

- Cậu bạn này không phải là cướp đâu con!- Mẹ nó bước đến– Vì vội quá nên mẹ quên nói chuyện này với con: Lúc cướp giật điện thoại của ba con, có một chiếc xe chạy đến. Tên cướp vì né chiếc xe đó nên giật hụt điện thoại của ba con và chạy mất, còn ba con bị ngã xuống đồi. Cậu bé này vô tình đi ngang qua thấy ba con liền nhờ người giúp đỡ.

Nó im phắc, không giận dữ, hầm hừ nữa; ánh mắt nó trở nên hiền lành và thoáng chút buồn bực. Nó bỏ đi, chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện mặc cho mẹ nó gọi. Nó chạy đến nhà thờ ở khu nó sống, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đá trước tượng Đức Mẹ, nhìn xa xăm. Mỗi lần ngồi ở đó, mọi buồn bực trong lòng nó như biến mất, con người nó thảnh thơi lạ kì.

* * *

Một buổi chiều yên tĩnh tại bệnh viện. Cạch… Nó mở cửa bước vào phòng bệnh ba nó.

- Con đến đấy à! Mẹ vừa mua ít trái cây đấy, con lấy ăn đi!- Ba mỉm cười với nó.

- Dạ!- Nó đáp

Bỗng một giọng nói vang lên khiến nó rùng mình:

- Chào cậu!- Tâm chào nó.

Nó khựng lại, lặng im, sống lưng lạnh buốt đến sởn cả gai ốc, nó giật mình và ngượng ngùng. Lúc vào phòng, nó đã nhìn thấy Tâm, định chào nhưng chợt nhớ lại việc nó đã trách lầm Tâm nên không dám, đành thôi. Vậy mà bây giờ Tâm lại chào nó, khiến nó không khỏi bất ngờ và thắc mắc. Nó ngượng ngùng đáp lại, giọng thỏ thẻ:

- Chào cậu…

Nói xong, nó lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Nó ngồi trước cửa phòng ba nó, lưng tựa vào tường, đầu cúi xuống như lúc từ trong phòng đi ra. Không bao lâu sau thì Tâm cũng rời khỏi phòng ba nó. Tâm và nó gặp nhau, Tâm hỏi:

- Tuấn, cậu không sao chứ?

Nó không đáp lại, một khoảng im lặng bao quanh, khoảng cách giữa chúng nó như rộng ra đến nỗi tưởng chừng chẳng thể nghe thấy tiếng nhau vậy. Nó vẫn đứng đó, lặng thinh.

- Tại sao cậu không trả lời mình? Cậu giận mình à? Nếu vậy thì cho mình xin lỗi, cậu đừng giận mình nữa nha?- Tâm tiếp lời.

- Cậu không có lỗi, mình còn phải cảm ơn cậu vì đã cứu ba mình nữa kìa…- Nó nói nhỏ, mắt nhìn vào khoảng không vô định.

- Vậy tại sao cậu không nói chuyện với mình?- Tâm lại hỏi- À! Có phải là chuyện hôm qua ở phòng cấp cứu không? Mình xin lỗi vì đã lỡ làm cậu giận nha!- Tâm gãi đầu, tỏ vẻ hối lỗi.

- Tớ đã bảo cậu không có lỗi rồi mà!- Nó hét lên- Sao cậu cứ nói câu nào cũng lại có “xin lỗi” câu ấy vậy chứ!

- Mình… Mình không cố ý…

- Mình xin lỗi…- Giọng nó nhỏ lại- Mình xin lỗi vì đã trách lầm cậu. Mình biết trước đây mình đã vô tâm với cậu. Cậu mồ côi, đáng lẽ mình phải cảm thông với cậu, thế mà mình lại hay sai vặt cậu. Đến khi ba mình gặp chuyện, chính cậu là người đã cứu ba mình, đáng lẽ mình phải biết ơn cậu, vậy mà mình…

- Là cậu không biết mà! Mình không để tâm đâu!- Tâm đặt tay lên vai nó, an ủi.

- Thật chứ?- Nó vội hỏi.

- Ừ!- Tâm đáp- Nhưng mà có chuyện này mình muốn nhờ cậu…

- Chuyện gì vậy?

- Ừ, thì mình… Cậu học giỏi như vậy, mình muốn nhờ cậu chỉ mình đọc và tính toán.

- Được thôi, chuyện nhỏ ấy mà! Mình sẽ giúp cậu đọc vanh vách, tính toán siêu nhanh luôn cho coi. Hì…- Nó nhanh nhảu đáp, giọng vui hẳn lên.

Khoảng cách giữa chúng nó dường như không còn nữa, tụi nó đã thân nhau hơn. Những ngày tháng tươi đẹp trôi qua, tụi nó luôn có nhau. Nó chỉ cho Tâm biết đọc rồi chỉ cả viết nữa. Rồi lúc nó thi vào lớp 10, nó luôn cố gắng để vào được trường mà nó mong muốn. Và để đáp lại sự giúp đỡ của nó, Tâm luôn ở bên cạnh động viên, giúp đỡ để nó có thể học tốt. Điều đặc biệt nhất chính là nó giúp Tâm biết đến Chúa, nó giảng cho Tâm nhiều điều thú vị về nước Trời, còn Tâm thì nghe một cách say sưa. Không chỉ thế, nó còn dẫn Tâm đi lễ và giúp Tâm trở thành người có đạo, Tâm biết ơn nó lắm. Giờ đây, chúng nó đã khắng khít với nhau như hình với bóng.

Nhưng những điều bất ngờ luôn là những thứ ta không thể lường trước được, vượt ra ngoài những dự định và mong muốn, cả những hiểu biết và toan tính của ta. Vào cái ngày mà nó hạnh phúc vì biết mình đã đậu vào ngôi trường hằng mong muốn thì cũng là lúc nó nhận được tin Tâm sang Mĩ. Trong lá thư nhỏ mà nó nhận được, Tâm viết vài dòng chữ nguệch ngoạc: “Tuấn ơi! Mình đã được một gia đình khá giả nhận nuôi rồi, họ tốt với mình lắm, mình rất vui. Mình xin lỗi vì không thể trực tiếp nói với cậu điều này vì mình phải chuyển đi gấp quá. Mình rất cảm ơn cậu trong những ngày qua, nhờ cậu mà mình có thể viết được những dòng này. Mình sang đó sẽ nhớ cậu nhiều lắm, Mình hi vọng cậu có thể vững bước và thành công trên con đường mình đã chọn. Tạm biệt cậu…”. Đọc xong, nước mắt nó ứa ra, nó khóc vì mừng cho Tâm đã tìm được hạnh phúc và cũng khóc vì một nỗi buồn nào đó. Trong lòng nó nóng bức, một cảm giác ngột ngạt khó tả, bực bội và đau đớn. Làm sao có thể diễn tả hết cái cảm giác chia xa của những con người hiểu lòng nhau, cái cảm giác chia xa của thứ được gọi là “tri kỉ”…

* * *

Lớp 12, đại học, tốt nghiệp và có một việc làm ổn định… những điều này diễn ra với nó một cách êm đềm, suôn sẻ. Ai ai cũng bảo rằng nó thật sung sướng, biết nắm bắt thời cơ nhưng liệu có ai biết rằng nó luôn mang theo một nỗi buồn. Nỗi buồn ấy khiến nó luôn tự dằn vặt bản thân vì những điều chưa thể làm với Tâm. Cách nhau vài giờ mà nó và Tâm đã không còn gặp lại nhau nữa, cũng không có gì để liên lạc với Tâm. Nhưng đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn nó, nó vẫn hạnh phúc vì có Tâm…

Thỉnh thoảng khi ta đang bước trên con đường của chính mình sẽ có người bạn đến với ta. Người bạn ấy sẽ hiểu những điều dù là rất nhỏ trong sâu thẳm tâm hồn bạn và dám “khám phá” những nét đẹp làm nên con người bạn. Người ấy sẽ cùng vui chơi với bạn và tiếp thêm sức mạnh cho bạn trên đường đi. Và rồi chẳng bao lâu, người ấy trở thành một phần trong con người bạn và xứng đáng được bạn xem là “tri kỉ”. Một cơn gió nhẹ lùa qua, người ấy theo cùng cơn gió đó lướt đi mất, để lại những kỉ niệm của nhau có thể sẽ dần mai một theo thời gian. Nhưng hai tiếng “tri kỉ”… vẫn thiêng liêng…

Nguồn: Hoa Biển 26

Tác giả bài viết: Maria Lê Minh Ngọc (Gx.Xuân Quang)

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

lich cong giao 2022 - 2023
tapsanmucdong
THỐNG KÊ
  • Đang truy cập54
  • Máy chủ tìm kiếm24
  • Khách viếng thăm30
  • Hôm nay10,104
  • Tháng hiện tại575,961
  • Tổng lượt truy cập28,891,330

Chúng tôi trên mạng xã hội

CÁC GIÁO HẠT
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây