“Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy,
bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo” (Lc 9, 3)
Giũ cả bụi chân không chỉ là giũ bỏ bụi đất,
Nhưng còn giũ bỏ những gì là trầy trật làm nặng bước con đi.
Tiền bạc mang theo, lương thực lắm thứ để làm gì?
Chỉ thêm nặng lòng, cân đo, tính toán.
Con mang bao bị để cầu mong chuyển hoán,
Của cải trần đời thay Lời Chúa hay sao?
Bánh ăn, áo mặc, chút nhu cầu thể lý có đáng là bao,
Cha giàu có chẳng lẽ nào không lo cho con được.
Hãy xem kìa, cánh chim trời chẳng đắn đo vẫn mướt,
Chúng líu lo bay lượn khắp non ngàn,
Không chút bận lòng của phù phiếm thế gian,
Vẫn đủ ăn chẳng khi nào kêu van thiếu thốn.
Con mang gậy đề phòng khi khốn đốn,
Hay để chống chèo những lúc gặp phong ba?
Liệu con có thể chống đỡ và trừ khử gian tà?
Bằng khúc gỗ mục chứ không dựa vào sức thiêng thánh giá.
Con đừng sợ những chối từ, phủ phàng đầy nghiệt ngã,
Dù họ dèm pha, bêu xấu hay miệt thị đủ điều,
Đừng chấp nhất, nhưng hãy luôn tha thứ bằng tình yêu,
Rồi nhẹ lòng ra đi với bước chân thanh thản.
Đường sứ vụ vinh quang lẽ nào con lại chán,
Còn biết bao lầm than đang nôn nóng đợi chờ,
Và những tâm hồn khao khát chưa tìm được ước mơ,
Hãy mau mau tiến bước đừng mất giờ với những gì vụn vặt.
Đây thánh giá, đây Lời Tình – con hãy luôn cầm chắc,
Là quyền năng, là khí giới mà ân sủng thương trao,
Hãy chữa lành bệnh tật hồn xác bằng ánh sáng trời cao,
Để mọi người nhận biết: Tin Mừng có sức thiêng cứu độ.