Không lẽ Đấng Cứu Thế lại thua một bạo vương Hêrôđê? Vì thế, không được gặp trực tiếp với Chúa Giêsu thì mình đành nhờ các môn đệ gửi lời nhắn hỏi: “Thưa Thầy, Thầy có đúng là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?” Đây là một câu hỏi rất quan trọng, một câu hỏi thiết yếu cho những ai muốn đặt niềm tin nơi Chúa Giêsu, cho những ai muốn bước theo Ngài. (Lm. F.X. Phan Văn Mạnh)
Con đường đến với Thiên Chúa và đến với anh em của mỗi người chúng ta trong Mùa Vọng nầy cũng phải được phát quang và trồng đầy hoa như thế. Và chỉ có những con đường “hiệp thông, chia sẻ, bác ái, khoan dung, quảng đại, tha thứ…như thế mới có thể biến những “hang đá tâm hồn” lạnh lẽo hiu quạnh của những tên cướp trở thành thánh nhân, mới biến chúng ta trở nên những Kitô hữu đích thực
Mở rộng trái tim để cho tình yêu ngự trị không phải để cho chính Đấng có tên gọi là Tình Yêu hiển trị và làm chủ cuộc đời chúng ta đó sao? Mỗi một cọng rơm khó nhọc, hy sinh của chúng ta chẳng phải là những cố gắng đẩy lùi thù hận, cho tình yêu ngự trị và xâm chiếm lòng mình đó sao? Đó chẳng phải là để Chúa được lớn lên trong tâm hồn chúng ta và trong anh em chúng ta sao? (Lm. Phaolô Nguyễn Văn Khiêm)
SUY NIỆM LỜI CHÚA CN 1 MÙA VỌNG A Lời Chúa: Is 2,1-5; Rm 13,11-14; Mt 24,37-44 Nhiều tác giả
Mùa vọng mời gọi tôi nhìn xuống cuộc đời để: “Để thấy được ánh mắt và bàn tay khoan dung tha thứ!” để tôi đặt bàn chân tôi vào dấu bàn chân của Thầy đã: “đi ngang qua, đã đến tận, viếng thăm” tôi, đã làm trái tim tôi từ mùa Noel đầu đời “vui mừng khôn kể xiết”. Đến hôm nay, tôi đã tự vấn: (Lm. Gioakim Nguyễn Đức Quang)
Trong đời sống hằng ngày, giả như Chúa căn cứ vào những thành tích hay lấy lương trả công cho mỗi người, thì nhiều người chúng ta chắc chắn là tay không, vì mình chẳng có công trạng gì. Nhưng Chúa nói sẽ căn cứ vào công việc của mỗi người vác thập giá theo Chúa mà thưởng công. (Lm. Anrê Huỳnh Tấn Nha)
LỄ CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM Lời Chúa: Kn 3,1-9; 2Cr 4,7-15; Mt 10,17-22 Nhiều tác giả
Nếu trong hoàn cảnh xã hội thời đó, cha ông chúng ta qua cái chết anh dũng, đã trở thành chứng nhân của Chúa, để làm chứng cho những giá trị ưu việt của Tin Mừng, để nói lên niềm tin của mình vào một Thiên Chúa quyền năng và tình thương, và để trao ban niềm tin đó cho chúng ta, thì hôm nay, con đường chứng tá đó cũng là của chúng ta. (Lm. Phêrô Võ Hồng Sinh)
CÁC BÀI SUY NIỆM CN 32 TN - C Lời Chúa: 2Mcb. 7, 1-2.9-14; 2Tx. 2,16–3,5; Lc. 20, 27-38
SUY NIỆM CHÚA NHẬT 31 THƯỜNG NIÊN C Lời Chúa: Kn 11,22–12,2; 2Tx 1,11–2,2; Lc 19, 1-10 Nhiều tác giả
Cũng giống như bao nhiêu người khác, ngoài ơn Chúa tác động trên bình diện siêu nhiên, thì trên bình diện tự nhiên, việc trở lại của ông Giakêu (cũng như bao những người tội lỗi khác) phần lớn đến từ cách xử sự đầy tình nghĩa yêu thương của Đức Giêsu cũng như những người làm tông đồ. Vì thế, để hoạt động tông đồ hữu hiệu trong môi trường sống hiện nay, chúng ta cần học nơi Đức Giêsu thái độ quên mình và yêu thương chân thành... ( Lm. Aug. Nguyễn Văn Phú)
Người biệt phái và người thu thuế là loại người đối ngược nhau trong một xã hội mà chính nơi đó tiền bạc và quyền lực thống trị tất cả., dân nghèo không có cơ hội để lên tiếng, đẳng cấp đua đòi để cố ý dành phần hơn cho mình. Tư thế đứng thẳng của người biêt phái là cố đứng vững khẳng định chính mình, mình là số một, mình là vũng chắc chẳng ai bằng mình, bất chấp cả Thiên Chúa, huống chi là tha nhân. (Lm Phêrô Nguyễn Xuân Hòa)
CÁC BÀI SUY NIỆM CN 29 TN C Lời Chúa: Xh 17, 8-13; 2Tm 3,14 – 4,2; Lc 18, 1-8 Nhiều tác giả
Thiên Chúa đang ở trần gian, đây là điểm đặc biệt của niềm tin Kitô giáo. Tin Chúa là tin Ngài đang hiện diện dẫn ta đi trên con đường đời mỗi người mỗi cảnh, nhưng chung cuộc là về Nước của Ngài, Nước mà Ngài đã thiết lập cho những ai tin vào Ngài. Một khi tin Chúa là Đấng đang hiện diện sẽ thúc đẩy người tin cầu nguyện, vì cầu nguyện là cách ta giao thiệp với Ngài, Đức Giêsu Kitô, Đấng ta tin rằng Ngài đang ở cùng ta. (Lm. Giuse Nguyễn Quốc Việt)
Nơi đâu và thời nào cũng có những con người bị xã hội ruồng rẫy, rẽ khinh và vứt bỏ bên lề cuộc sống mà không một chút xót thương. Vào thời Chúa Giê-su, đại biểu cho những nhóm người bạt phận đó chính là những người phung hủi, những người sống mà như đã chết, lang thang quờ quạng trong hoang mạc cách ly, kéo lê cuộc đời trong nỗi cô độc bị gạt bỏ khỏi thế giới loài người. Người nào chạm tới họ lập tức trở thành ô uế, mang tội vào thân.