Trang mới   https://gpquinhon.org

Chúa Nhật 32 Thường Niên

Đăng lúc: Thứ hai - 05/11/2012 17:42
CHÚA NHẬT 32 THƯỜNG NIÊN
(Mc 12, 38 – 44)

 


 
Lm. Phêrô Nguyễn Văn Kính
 

 
Bà góa trong bài Phúc Âm mà chúng ta vừa nghe là một người nghèo, nghèo thật, tiền của bà không nhiều hơn hai đồng tiền nhỏ mà tính theo tiền Roma thời đó thì chỉ bằng một phần tư xu. Đối với bà một phần tư xu là tất cả gia tài của bà. Bà đã sẵn sàng cống hiến tất cả nghĩa là bà muốn cống hiến chính cả sự sống của bà cho tha nhân. Bà rất nghèo tiền nhưng rất giàu lòng quảng đại, chính lòng quảng đại đó trước mặt Thiên Chúa lại có giá trị hơn cả vàng bạc những người giàu. Người nghèo thường lại giàu lòng và Thiên Chúa chú trọng đến lòng mỗi người hơn của cải.

Cũng như bà góa thành Sarepta, bà chỉ còn một nắm bột và một chút dầu để làm bánh cho bà và con bà . Tuy nhiên theo lời yêu cầu của ngôn sứ Elia bà đã sẵn sàng làm bánh cho vị ngôn sứ ăn trước đã .Kết quả là Thiên Chúa đã bù lại lòng quảng đại của bà, cho hũ bột của bà không hề vơi và bình dầu không hề cạn

Để đánh giá sự giàu có của một người, người ta thường căn cứ vào các con số vào giá trị bằng tiền bạc. Tiền của được coi là thước đo thông dụng, là tiêu chuẩn xác định ngôi thứ. Người càng nhiều tiền càng được kính nể, càng có thế lực. Tuy nhiên cũng có những cái không thể diễn tả bằng thống kê và cũng không thể định giá bằng tiền của được. Đó là những giá trị tinh thần, những giá trị đạo đức, có thể gọi là phẩm chất của con người hoặc tấm lòng của con người , như lòng tốt của hai bà góa. Những giá trị đó không tùy thuộc vào những gì ở bên ngoài con người, nhưng nội tại trong chính con người.

Qua bài Phúc Âm hôm nay, Chúa Giêsu không chú trọng đến giá trị kinh tế của hai đồng tiền nhỏ của bà góa bỏ vào hòm , cũng như ít bột và ít dầu của bà góa Sarepta . Chúng không đáng gì nếu sánh với những đồng tiền lớn của những người giàu có. Nhưng Ngài chú trọng đến tấm lòng của bà, đến giá trị chủ quan của hai đồng tiền nhỏ đó đối với tình cảnh nghèo túng của bà và đến cảnh âm thầm khiêm tốn bà dâng tiền vào hòm.

Chúa Giêsu không quan tâm đến của dâng cho bằng đến cách dâng và đến tấm lòng của người dâng. Bởi vì chính tấm lòng chúng ta định đoạt giá trị những việc chúng ta làm. “thiện căn ở tại lòng ta”. Một việc làm rất tốt có thể trở nên xấu vì lòng chúng ta không ngay, ý chúng ta không thẳng hoặc chúng ta làm để phô trương, một cách trình diễn để lấy tiếng, hoặc chúng ta làm vì chủ đích vụ lợi có tính toán. Trong những trường hợp đó chúng ta không làm việc thiện vì chính việc thiện nhưng vì lợi ích bản thân nhân danh việc thiện. Đó là một hình thức ích kỷ rất tinh vi. Chính vì thế mà Đức Giêsu dạy: đừng để tay trái biết việc tay phải làm. Nói như vậy không có nghĩa chúng ta phủ nhận giá trị thực tiễn của lễ vật hoặc tặng vật, trị giá kinh tế cũng rất đáng kể, nhưng chưa phải là điều chính. Nếu được của nhiều, lòng nhiều là tốt nhất. Nhưng nếu phải chọn thì của ít lòng nhiều vẫn đáng quý hơn của nhiều lòng ít. Thật ra khi lòng đã nhiều thì người ta không bao giờ ngần ngại hiến dâng tối đa những gì mình có. Lòng đi trước thì của lễ sẽ theo sau. Riêng đối với bà góa trong bài Phúc Âm đã hiến dâng tất cả những gì mình có để nuôi thân lòng quảng đại đòi hỏi chúng ta phải chia sẽ chẳng phần mình dư thừa mà cả phần cần thiết cho chính bản thân mình. Điều phải làm là chia sẻ chứ không phải làm phúc, mà là chia sẻ thì không có giới hạn.

Xin kể một câu chuyện sau đây cho chúng ta bài học: Vào một ngày mùa đông giá lạnh bà Lady Grey một phụ nữ quý tộc người Anh rất giàu có, đã cải trang làm một người hành khất đi ăn xin từng nhà trong thành phố London. Đến một số nhà bà đã bị xua đuổi một cách tàn nhẫn, ở một số nhà khác bà chỉ được bố thí những thứ đáng vứt đi. Hầu như tất cả những nơi ấy là những gia đình giàu có, dư dả. Thế rồi, bà lại tìm đến những khu nhà lụp xụp nghèo nàn. Tại một túp lều xiêu vẹo, bà đã được một ông lão tàn tật ân cần mời vào sưởi ấm bên bếp lửa và cùng chia nhau một miếng bánh mì.

Hôm sau người phụ nữ quý tộc ấy cho mời đến tận nhà những người bà đã đến xin ăn tối hôm trước. Tất cả được mời vào căn phòng chiêu đãi sang trọng trong dinh thự của bà, mỗi người có chỗ riêng được dọn sẵn. Họ trông thấy trước mặt mình những món ăn y như những thứ họ đã đem bố thí cho người hành khất hôm qua: người thì củ khoai thối, người thì ổ bánh mì mốc meo không thể ăn nổi, người thì một cốc nước lã bẩn thỉu, lại có một số đĩa trống không chẳng có gì. Duy chỉ có chiếc đĩa trước mặt ông lão tàn tật nghèo khổ là đầy ắp những món ăn ngon lành sang trọng. Mọi người hết sức ngẩn ngơ thì người phụ nữ quý tộc xuất hiện và tuyên bố: hôm qua tôi đã đích thân đi ăn xin từng nhà để hiểu biết hơn về lòng nhân ái của quý vị. Hôm nay tôi chỉ đáp lễ bằng cách dọn ra mời các vị đúng những thứ mà các vị đã cho tôi. Tôi tin rằng các vị cũng sẽ được tiếp đãi như vậy trong bữa tiệc mai sau trước mặt Thiên Chúa.

Ngày phán xét sau cùng của đời ta, Chúa cũng sẽ phán xét theo những gì ta đã làm cho anh chị em ta ở đời này vậy.

 
Tác giả bài viết: Lm. Phêrô Nguyễn Văn Kính
Nguồn tin: Gpquinhon.org
Từ khóa:

Giảng lễ

Đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

 

   

LƯỢT XEM TRANG

  • Đang truy cập: 31
  • Khách viếng thăm: 30
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 6710
  • Tháng hiện tại: 151687
  • Tổng lượt truy cập: 12441399